Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Bá Đạo - Chương 393

Cập nhật lúc: 2025-04-05 07:21:11
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2Ve9yx6Pct

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trong nháy mắt Tô Trà nổ súng, đối phương nhanh chóng hành động.

Viên đạn sượt qua bên tai, thậm chí người đàn ông còn ngửi thấy mùi khét trên tóc.

Nếu không phải gã né nhanh, bây giờ chắc đã nằm trên đất rồi.

Ngược lại trong lòng Tô Trà có hơi đáng tiếc, chỉ còn thiếu một chút nữa thôi.

Trải qua phát s.ú.n.g vừa rồi, người đàn ông nhìn lại cô gái có vóc dáng còn chưa đến bả vai gã đang đứng trước mặt đây.

Hai bên cầm súng, không ai cử động.

Tô Trà đối mặt với một người đàn ông cao một mét chín, cô không cảm thấy rằng thân hình bé nhỏ của mình có thể thắng.

Sự thật đúng như những gì Tô Trà nghĩ, vài phút sau, người đàn ông đó dùng một tay tóm lấy cổ Tô Trà, một tay khác cầm s.ú.n.g chỉ vào huyệt thái dương của cô.

Mà s.ú.n.g của Tô Trà thì rơi trên mặt đất, giờ phút này cô đã không còn cơ hội nhặt nó lên nữa.

Thắng bại đã định, lần này người đàn ông cũng không để ý đến Trương Huy, người đang nằm dưới đất sống c.h.ế.t không rõ.

Trên mặt đất, n.g.ự.c của Trương Huy không ngừng chảy ra chất lỏng màu đỏ, thấm đỏ cả bùn đất...

Bên ngoài hang động, nhóm người Vu Kế Vĩ vẫn đang chiến đấu.

“Tất cả không được nhúc nhích!” Một giọng nói vang lên từ trong hang, câu nói này được nói bằng tiếng nước ngoài.

Ngay lập tức, Vu Kế Vĩ nhìn thấy Tô Trà bị một người đàn ông bắt ép đi ra, s.ú.n.g trong tay người nọ nhắm ngay đầu Tô Trà.

Trải qua một trận đấu súng, bên đối phương chỉ còn lại hai người, một người cầm s.ú.n.g bắt cóc Tô Trà làm con tin, một người khác bị thương cánh tay.

Người nọ bị thương ở cánh tay nhìn thấy đồng bọn bắt được Tô Trà ra ngoài, lập tức xoay người đi đến gần.

Tô Trà bị kèm hai bên bắt làm con tin, nhóm người Vu Kế Vĩ ngừng tấn công.

Người đàn ông thủ sẵn ở cổ Tô Trà, nhóm người Vu Kế Vĩ từ từ di chuyển bước chân dưới sự chú ý của chúng.

Bọn chúng đang chú ý đến Tô Trà nên nhóm người Vu Kế Vĩ chỉ có thể trơ mắt nhìn đối phương hành động.

Tình thế bị đảo ngược, người đàn ông bắt được Tô Trà làm con tin đồng nghĩa với việc bọn chúng đã chiếm được ưu thế.

Người đàn ông nhìn nhóm người Vu Kế Vĩ cách đó không xa không dám công kích bọn họ, nhe răng cười và chửi rủa bằng vốn tiếng Trung không chuẩn của mình: “Rác rưởi!”

Đối mặt với sự xúc phạm, Vu Kế Vĩ và những người khác vẫn nhìn chằm chằm vào Tô Trà.

Bọn họ đang tìm cơ hội.

Tuy nhiên, người đàn ông đó đang chậm rãi lui về phía sau trong tầm nhìn của bọn họ.

Mắt thấy đối phương sắp mang theo Tô Trà trốn thoát, đúng lúc này, đột nhiên xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

“Pằng!” “Pằng!” “Pằng!” Tiếng s.ú.n.g vang lên.

Người đàn ông bắt cóc Tô Trà trơ mắt nhìn đồng bọn của mình bị b.ắ.n thành cái sàng, trừng lớn đôi mắt ngã xuống đất.

Đối mặt với đòn tấn công bất ngờ, người đàn ông trở nên lo lắng, gã gắt gao dí s.ú.n.g vào huyệt thái dương của Tô Trà, vùng da thịt dần dần sưng đỏ.

Người ra tay không phải là nhóm người của Vu Kế Vĩ, là một người đàn ông thân mặc quân trang bước ra.

Khi bóng dáng của anh xuất hiện trong tầm mắt của Tô Trà, chỉ dựa vào đôi mắt của người kia, cô liếc mắt một cái đã nhận ra đối phương.

Cùng lúc đó, Phó Hành Khanh nhìn thấy Tô Trà bị bắt cóc, dù không nhìn rõ vẻ mặt anh nhưng nhìn kỹ sẽ phát hiện ra tay anh đang siết chặt lấy cây súng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-393.html.]

Phó Hành Khanh nghe thấy tiếng trái tim mình đập “Thình thịch thình thịch”, đối diện với ánh mắt của Tô Trà, Phó Hành Khanh mím đôi môi mỏng lại.

Sở dĩ vừa rồi anh không nổ s.ú.n.g với người bắt cóc Tô Trà, cũng là vì kiêng kỵ đối phương đang cầm s.ú.n.g trên tay nhắm vào Tô Trà.

Nhiệm vụ bọn họ nhận được là đầu tiên phải đảm bảo an toàn cho Tô Trà.

Nếu như vừa rồi đối phương run tay mà nổ súng, hậu quả này là thứ đám người Phó Hành Khanh không hy vọng được nhìn thấy nhất.

Bọn họ không thể khiến cho cái “nếu như” kia xuất hiện, cho nên bọn họ nhất định phải đảm bảo được an toàn trước.

Vu Kế Vĩ và những người khác cũng nhanh chóng chạy tới, hai người trong số đó đỡ Trương Huy ra bên ngoài, lúc này n.g.ự.c Trương Huy đã nhuộm đỏ máu.

Trong nháy mắt, Tô Trà đang bị bắt làm con tin nhìn thấy Trương Huy thì mở miệng: “Vu Kế Vĩ, đưa Trương Huy đến bệnh viện trước đi.”

Tô Trà vừa nói, Vu Kế Vĩ cũng không rời đi ngay mà sai người khác đưa Trương Huy đi.

Người đàn ông bắt Tô Trà làm con tin không hiểu Tô Trà nói gì nhưng gã nhìn những hành động của đám quân nhân kia, gã cũng mơ hồ đoán ra được.

Đưa người đi bệnh viện ngay trước mặt gã à?

Làm cho rõ, trong tay gã còn có con tin được chưa?

Vào lúc nghiêm túc như này, các người còn có thể thả lỏng được hả?

Tầm mắt Phó Hành Khanh nhìn chằm chằm vào người nọ, gã có thể cảm nhận rõ ràng sự nguy hiểm của Phó Hành Khanh trong bộ quân phục.

Những giọt mưa lớn rơi xuống, có hơi làm mờ tầm nhìn của gã nhưng gã không dám thả lỏng, càng không dám ngẩng đầu lau nước mưa trên mặt.

Tình thế trước mắt, người đàn ông rất rõ ràng, hôm nay gã chạy không thoát.

Nhiệm vụ gã nhận được là g.i.ế.c c.h.ế.t mục tiêu nếu không thể mang đi!

Nghĩ đến đây, trong mắt người đàn ông hiện lên một tia quyết tâm.

Chỉ một giây trước khi người đàn ông nổ súng, Phó Hành Khanh đã phát hiện ra suy nghĩ của đối phương, anh lập tức ra tay!

Tô Trà nhìn thấy động tác của Phó Hành Khanh, trong chớp nhoáng cô cũng nhanh chóng hành động.

Bằng tay phải, vật đang được nắm chặt bị đẩy ra sau, đồng thời, đầu cô đập mạnh về phía sau.

Đầu gã bỗng truyền đến một cơn đau đớn, Tô Trà cũng không biết mình đụng vào chỗ nào của người đàn ông phía sau.

Hành động của Tô Trà tránh được miệng s.ú.n.g của người đàn ông, trước khi người đàn ông kịp hành động, Phó Hành Khanh đã nhanh chóng tiến lên, giơ tay giữ lấy s.ú.n.g của gã.

Khi người b.ắ.n tỉa nhìn thấy động tác của Phó Hành Khanh, anh ta nhắm chuẩn mục tiêu đầu tiên, đang chuẩn bị nổ súng.

Sau đó, tay s.ú.n.g b.ắ.n tỉa đang ngắm sau ống kính bỗng dưng mở to hai mắt ra nhìn.

Trong ống ngắm, chỉ thấy người đàn ông bắt cóc kia run rẩy toàn thân, ngay sau đó cả người ngã xuống.

Tay s.ú.n.g b.ắ.n tỉa: Anh ta còn chưa nổ s.ú.n.g mà?

Những người khác cũng tỏ vẻ: Bọn họ cũng chưa nổ súng!

Cũng không có tiếng s.ú.n.g nào vang lên!

Giờ phút này Phó Hành Khanh thừa dịp người đàn ông đang run rẩy đã nhanh chóng ra tay đánh người đó hôn mê bất tỉnh.

Tô Trà đứng bên cạnh anh với vẻ mặt ngoan ngoãn.

Đương nhiên, nếu anh xem nhẹ thứ “đồ chơi nhỏ” cô đang cầm trong tay kia, Phó Hành Khanh sẽ tin cô.

Vật dụng đó chẳng qua là thành tựu nghiên cứu khoa học đầu tiên của Tô Trà kể từ khi cô đến thế giới này… Dùi cui điện!

Loading...