Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Bá Đạo - Chương 39
Cập nhật lúc: 2025-03-30 14:39:41
Lượt xem: 68
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7KjPjAvqLj
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Bài thi ngày hôm qua, tôi đã chấm xong rồi, đã có thành tích rồi. Trong đó có vài bạn học rất đáng khen ngợi, thế nhưng cũng có vài bạn học khiến tôi rất thất vọng, rốt cuộc các em làm bài thi kiểu gì mà được có hai tám điểm thế hả? Hơn nữa, cũng có không ít bạn được hơn ba mươi điểm."
Đám học sinh ngồi dưới nghe thầy Tống nói thế thì da đầu căng ra.
Hu hu hu, thực sự không thể trách họ được, có trách thì trách đề bài khó quá ấy, bọn họ đã cố hết sức rồi mà.
"Được rồi, điểm số cụ thể tôi sẽ không thông báo, để giữ gìn mặt mũi cho các em. Người thầy là tôi đây còn thực sự quan tâm đến thể diện của các em nữa chứ."
Nhìn thấy dáng vẻ thở phào nhẹ nhõm của đám học sinh ngồi dưới, Tống Minh hắng giọng rồi tiếp tục cất tiếng:
"Tôi phải khen ngợi bạn học Tô Trà một chút, thành tích của bạn ấy tuy rằng không phải cao nhất, thế nhưng so với một số học sinh cũ đã học ở đây lâu mà nói, thành tích của Tô Trà đã đủ treo các em lên mà đánh rồi."
Nghe Tống Minh nói như thế, trong lòng đám học sinh vô cùng tò mò.
Cho nên, Tô Trà thi được bao nhiêu điểm thế?
Tống Minh phát bài thi xuống, sau đó bắt đầu chữa bài.
Tô Trà cầm lấy bài thi của bản thân, nhìn thấy thầy Tống bắt đầu chữa bài, cô vội vàng cầm lấy giấy bút bắt đầu ghi chép lại.
Phương hướng giải bài, các chỗ dễ mất điểm, cách giải bài như thế nào để dễ lấy điểm... Hễ có chỗ nào không hiểu là Tô Trà đều sẽ ghi chép lại.
Thời gian cứ thế trôi qua, chờ đến khi Tống Minh chữa bài xong, tiếng chuông tan học cũng đúng lúc vang lên.
"Các em chữa bài đi. Nếu có bài nào không hiểu thì có thể hỏi các bạn học khác, cũng có thể đến hỏi tôi." Tống Minh nói xong thì cầm lấy quyển sách giáo khoa lên: "Được rồi, chúng ta tan học thôi."
Chân trước Tống Minh vừa rời khỏi phòng học, chân sau các học sinh lập tức trở nên ồn ào.
Tất cả mọi người đều tò mò với thành tích của Tô Trà.
Rốt cuộc cô được bao nhiêu điểm mà có thể khiến cho thầy Tống khen nức nở như thế nhỉ?
"Tô Trà, cậu được bao nhiêu điểm thế?"
Hôm qua Trầm Nghiễm đã bắt chuyện với Tô Trà, hai người cũng coi như quen biết, thế nên người cất tiếng hỏi đầu tiên là Trầm Nghiễm.
Tô Trà nghe thấy Trầm Nghiễm ngồi sau mình hỏi, thì cô xoay người nhìn qua, nhìn chằm chằm gương mặt của Trầm Nghiễm đến khi đối phương cảm thấy xấu hổ, cô mới cất tiếng: "Cậu được bao nhiêu điểm?"
"Tôi 89 điểm. Còn cậu thì sao?"
"81 điểm."
Lúc trước khi làm bài thi, Tô Trà vẫn chưa được dạy các phương pháp kiếm điểm, cho nên cô bị trừ mất vài điểm.
Đề bài cuối cùng hai mươi điểm, thế nhưng cô lại chỉ được có năm điểm. Cho nên lần thi này, Tô Trà chỉ được có 81 điểm.
Trong cảm nhận của Tô Trà, chín mươi điểm mới là điểm đạt tiêu chuẩn, cho nên, khi thấy con số 81 điểm, cô có chút bị đả kích.
Thế nhưng, các học sinh khác vốn đang nghe lén, khi nghe thấy số điểm của Tô Trà, họ đều cảm thấy cô trâu bò một cách thái quá.
Trầm Nghiễm người ta có thể thi được 89 điểm, đó là bởi vì Trầm Nghiễm là học sinh chuyển trường từ thành phố Bắc Kinh đến.
Chất lượng dạy học của thành phố lớn chắc chắn không giống với trấn nhỏ của họ, hơn nữa, Trầm Nghiễm vẫn luôn thuê gia sư dạy một kèm một, nếu không sao cậu ta có thể thi được 89 điểm cơ chứ?
"Tinh, leng keng, 10 đồng vừa được cộng vào sổ của hệ thống."
Trong đầu Tô Trà vang lên âm thanh của hệ thống, khi nghe thấy âm thanh này, dáng vẻ cuộc sống không còn gì luyến tiếc của cô lập tức thay đổi, hai mắt sáng bừng lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-39.html.]
Được cộng thêm mười đồng, tâm trạng của Tô Trà lập tức được chữa lành.
Nhắc đến tiền, Tô Trà bỗng dưng nhớ đến một chuyện.
"Cái đó, tôi đi trước nhé. Lần sau chúng ta nói chuyện sau." Tô Trà để lại một câu như thế, sau đó không đợi Trầm Nghiễm kịp phản ứng đã xách cặp của mình chạy bình bịch ra ngoài.
Tô Trà chạy xuyên qua hành lang im lặng, chạy xuyên thẳng qua sân thể dục, chạy thẳng đến tòa hành chính - nơi có phòng làm việc của các giáo viên.
Cô đi lên lầu ba, gõ cửa văn phòng làm việc của thầy Tống.
Cô thở hổn hển đứng ở cửa văn phòng, gương mặt nhỏ nhắn của Tô Trà đỏ bừng lên, nhưng khi nhìn thấy thầy Tống vẫn còn ở văn phòng, cô lại thở phào nhẹ nhõm.
May quá, thầy ấy vẫn còn ở đây.
Tô Trà tạo ra tiếng động lớn như thế, mấy giáo viên đang ngồi trong văn phòng đều nhìn về phía Tô Trà, Tống Minh cũng thế.
"Tô Trà, em tới tìm tôi à?" Tống Minh chủ động cất tiếng hỏi, đối với cô học sinh mới này, Tống Minh vô cùng yêu thích cô, cho nên thầy ấy cũng khoan dung cô hơn vài phần.
"Đúng ạ." Tô Trà gật đầu như con gà mổ thóc.
"Có chuyện gì thế, em vào đây rồi nói."
Cô cất bước tiến vào văn phòng, đi đến bên cạnh bàn làm việc của Tống Minh.
Đột nhiên Tô Trà lại cảm thấy có chút xấu hổ, lén ngẩng đầu nhìn trộm thầy Tống một cái.
Nhìn thấy cô học sinh nhỏ thẹn thùng, Tống Minh cũng cảm thấy vô cùng thú vị.
Tống Minh vẫn luôn muốn có một cô con gái, thế nhưng thầy ấy và Ngô Ngọc lại sinh ra một thằng con trai.
Lúc này nhìn thấy cô gái nhỏ khiến cho người ta yêu thích này, trong lòng thầy ấy lại càng mong muốn có một đứa con gái hơn.
"Tô Trà, em có chuyện gì thế? Em cứ nói đi." Tống Minh cho Tô Trà một ánh mắt cổ vũ.
"Thầy ơi." Tô Trà khẽ ngừng một lát, nhìn thấy vẻ mặt của Tống Minh vẫn mang ý cổ vũ cô như cũ, cô mới tiếp tục cất tiếng: "Em muốn hỏi xem, thầy có còn đề thi nào khác không ạ?"
"Em muốn làm à?"
"Dạ đúng ạ."
Nghe thấy câu trả lời của Tô Trà, ánh mắt của Tống Minh nhìn cô lại càng ôn hòa thêm.
Nhìn mà xem, nhìn mà xem, không những thông minh mà còn ham học nữa.
Học sinh chủ động đòi làm thêm đề thi như thế này, đây là lần đầu tiên Tống Minh gặp được.
"Có chứ, đúng lúc chỗ thầy có vài đề thầy vừa soạn xong, chắc khoảng mười đề. Em cần bao nhiêu đề?" Tống Minh vừa nói, vừa kéo ngăn kéo của bàn làm việc ra, hỏi cô.
"Em lấy hết ạ."
Tống Minh: "?"
Nhìn thấy ánh mắt giật mình của Tống Minh, Tô Trà thử ướm lời thăm dò: "Thầy ơi, không được ạ?"
"Được chứ, được chứ. Được quá ấy chứ." Trong lòng Tống Minh đang kêu gào vui sướng, gặp được một học sinh ham học thế này, quả thật khiến cho thầy ấy vô cùng vui vẻ.
"Nào, cho em tất."
"Em cảm ơn thầy ạ."