Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Bá Đạo - Chương 369

Cập nhật lúc: 2025-04-05 00:18:42
Lượt xem: 139

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8fEoLKj3oo

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trong mấy đứa trẻ đang hôn mê bất tỉnh, có hai đứa lạc loài, trong chiếc chăn bông rách, Tô Bảo và bé trai xinh xắn mắt to trừng mắt nhỏ, trố mắt nhìn nhau, không ai lên tiếng.

Trước đó khi mấy tên đàn ông cho đám trẻ uống nước, Tô Bảo thấy cậu bé không uống, Tô Bảo cũng nảy ra một suy nghĩ, trước mặt hai tên đàn ông giả vờ uống nước, sau đó nhân lúc chúng không chú ý thì len lén nhổ vào áo bông.

Nếu nhổ lộ liễu quá bị chúng phát hiện, bị đánh thì phải làm sao?

Tô Bảo sợ nhất là đau, cẩn thận chút vẫn hơn.

Xe bò lắc lư đi vào một khe núi nhỏ.

Sau khi xe bò vào thôn, những đứa trẻ trên xe cũng lần lượt tỉnh lại.

Ba đứa trẻ vừa tỉnh dậy lại bắt đầu khóc, hai tên đàn ông ngồi trước nghe thấy tiếng khóc là biết mấy đứa trẻ đã tỉnh, không thèm để ý, dù sao cũng không phải chạy trốn nữa, đã đến tận đây rồi, thích khóc thì cứ khóc đi.

Mười mấy phút sau, xe bò dừng lại.

Người trong thôn sơn dường như không xa lạ gì với hai tên đàn ông, chỉ một lúc đã có không ít người tụ tập lại.

Hai tên đàn ông thấy mọi người tụ tập lại thì vén cái chăn ra, để lộ ra năm đứa trẻ bên trong, sau đó tháo dây trói cho mấy đứa trẻ.

Thả chúng ra để tiện cho mấy người này có thể “xem hàng”, chứng minh mấy đứa trẻ này không có bệnh tật, như vậy cũng có thể bán được giá tốt hơn.

“Lý Đại, đứa trẻ này xinh xắn quá, tôi muốn mua đứa này.”

Một người phụ nữ tiến lên trước hai bước, chỉ vào bé trai xinh xắn, bộ dạng như mèo thấy mỡ, chỉ hận không thể lập tức mang người về nuôi.

Bị người ta chỉ vào, bé trai xinh xắn hơi nhíu mày, rõ ràng không thích người phụ nữ này.

Tô Bảo nhìn người phụ nữ, không nhịn được mắng một câu… người phụ nữ này người thì xấu mà nghĩ thì hay quá nhỉ.

Tô Bảo đảo mắt nhìn đám người vây quanh, ánh mắt Tô Bảo rơi trên một đôi nam nữ, hai người này ăn mặc rách rưới cũ kĩ, trông có vẻ thật thà, bộ dạng muốn tiến lên rồi lại do dự.

Tô Bảo cân nhắc, hai người này khá phù hợp.

Là phụ nữ thì chắc canh ta sẽ hài lòng với những cậu bé đẹp trai, ngay khi cô ta vừa vươn tay tới thì Tô Bảo đã nhanh chóng túm lấy cậu bé đẹp trai kia và lôi đi, sau đó "bịch" một tiếng và chạy thẳng về một hướng nào đó.

Hai người kia nhìn thấy hành động của Tô Bảo thì ý nghĩ đầu tiên nảy ra trong đầu chính là hai đứa trẻ này muốn bỏ chạy, sắc mặt của họ ngay lập tức trở nên lạnh lùng và chuẩn bị đi bắt người. Đã thế, trong lòng họ còn đang muốn dạy dỗ cho hai đứa không nghe lời này một bài học.

Vừa lúc hai người đang định bụng sẽ ra tay thì hai đứa trẻ kia đã dừng lại ngay trước mắt họ.

Mọi người đều trưng ra vẻ mặt hoang mang: Không chạy nữa sao?

Sao lại dừng lại?

"Chú, chú có muốn có con không?" Tô Bảo ngẩng đầu và cười rộ lên, cười đến lộ ra hai hàm răng trắng đều.

Đối mặt với người đàn ông đang bối rối phía trước, Tô Bảo bắt đầu tự rao bán mình: "Chú, chú đừng nhìn vẻ bề ngoài của cháu trông không hấp dẫn nhưng thực ra rất giỏi đấy. Cháu có thể làm con trai của chú, có thể đi xe đạp, có thể bán kem hột dưa, cũng biết đọc sách và hơn hết, cháu là người đứng đầu lớp trong kỳ thi vừa rồi á."

"Ồ, nhân tiện, người bên cạnh cháu trông có vẻ rất đẹp trai, tuy không biết ăn nói như cháu nhưng khuôn mặt này khá ưa nhìn. Chú ơi, chú không muốn nhận cả hai chúng cháu sao? Lần đầu tiên thấy chú là cháu đã thích mà không lòng vòng, kiểu thích từ cái nhìn đầu tiên ấy, rất thích chú."

Đột nhiên lại được một đứa nhóc thổ lộ rằng nó thích mình khiến người đàn ông kia đỏ mặt.

Đừng nói là người đàn ông đó, ngay cả những người khác cũng đều há hốc mồm!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-369.html.]

Bất kỳ đứa trẻ nào bị bắt cóc thì cũng đều khóc lóc inh ỏi đòi về nhà, nhưng sao lại tồn tại một đứa nhóc, chẳng những không khóc mà còn biết đi tìm người khác mua mình thế!

Cậu bé đẹp trai bị lôi kéo vừa nãy cũng đứng hình.

Cậu bé đẹp trai: Chuyện gì thế này?

Cậu ấy đang bị ai bán thế? Bọn buôn người hay cục than nhỏ đang cười khì khì này đây?

Người đàn ông mà Tô Bảo tìm tới là một người lương thiện, không phải người xấu.

Vốn dĩ cậu bé nhìn thấy có người trong thôn đang muốn mua vợ, người trong nhà yêu cầu anh ta phải bỏ tiền ra để mua vợ rồi sinh con nhưng người đàn ông kia không làm được, vừa hay nghe thấy ở đây có trẻ em được gửi đến nên anh ta mới đến xem thử.

Trong mắt người đàn ông này, việc mua một đứa trẻ cũng được, chỉ cần đồng ý ở lại thì anh ta sẽ sẵn lòng nuôi dưỡng, còn nếu không muốn thì cứ tống đi.

"Anh, sao anh không thử mua đi? Đứa trẻ này cũng khá tốt đấy." Người phụ nữ đứng bên cạnh lên tiếng.

Đúng, cặp nam nữ này không phải vợ chồng, họ là hai anh em.

Người đàn ông được em gái của mình thuyết phục như thế thì cũng lung lay và gật gù.

Ngay khi anh ta đang định hỏi giá thì người phụ nữ vừa ý cậu bé đẹp trai kia trước đã không phục.

"Lục Đại Chùy, đến trước có trước, anh có hiểu không, tôi là người đầu tiên nhìn trúng đứa trẻ này, còn anh thì cứ lấy đứa đen xì kia đi, để đứa đẹp kia lại cho tôi." Người phụ nữ hét ầm ĩ.

Lục Đại Chùy còn chưa kịp lên tiếng thì Tô Bảo đã nhảy ra.

"Thím ơi, gì mà đến trước có trước, dù là trước hay sau thì cũng phải tôn trọng ý kiến cá nhân, cũng phải biết nhìn xem thử người ta muốn đi theo ai chứ?"

Tô Bảo nhìn người phụ nữ kia với vẻ mặt không vui, thầm phàn nàn trong long: đứa đen xì kia là có ý gì?

Cậu bé có ăn hết gạo nhà bà ta hả? Cha mẹ của cậu bé không thích thì không nói, nhưng sao bà ta lại ghét bỏ cậu bé đến vậy?

Xin hỏi, có biết giữ lịch sự không!

Nhìn thấy thái độ đanh đá của Tô Bảo, người phụ nữ kia tức giận đến mức mắng chửi hai kẻ buôn người ở bên cạnh: "Các người ra mà giải quyết xem, giờ không thèm để ý đến trước sau nữa rồi sao?"

Mong chờ bọn buôn người giải quyết cho sao?

Quá ngây thơ!

"Bọn tôi không quan tâm, nhìn tiền mà làm việc, còn về đứa đẹp với đứa đen thì..." Kẻ buôn người kia suy nghĩ một lúc rồi chủ động giảm nửa giá.

Tô Bảo: giá trị của mình đấy ư?

Điều đó còn đáng giận hơn cả việc kêu cậu bé đen xì!

Nếu nhìn tiền mà làm việc cũng tức là dùng tiền để quyết định, ban đầu Tô Bảo còn lo lắng người mua sẽ không có tiền nên đã lên kế hoạch sẽ thầm giúp đỡ một chút, ai ngờ Lục Đại Chùy vẫn còn tiền tiết kiệm nên đã mua đứt luôn cả cậu bé và Giang Huấn.

Đúng vậy, cậu bé đẹp trai kia tên là Giang Huấn.

Tô Bảo cũng chỉ mới biết vụ này, cậu bé cảm thấy cái tên này không dễ nghe bằng cái tên Tô Bảo của mình.

Tô Bảo, Tô Bảo, tựa như viên ngọc. Giang Huấn, Giang Huấn, cần phải giáo huấn!

Sau khi trả tiền, Tô Bảo và Giang Huấn đi theo người đàn ông kia về nhà.

Loading...