Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Bá Đạo - Chương 353

Cập nhật lúc: 2025-04-03 23:04:51
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2Ve9ZZ4P78

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Quả nhiên Phó Hoành Khanh đứng dậy, nở nụ cười rồi lễ phép nói: "Chú, hôm nay cháu không thể ở lại ăn cơm, cháu xin phép đi trước ạ."

“Ừ, cháu đi đi.” Tô Thắng Dân phất phất tay, trên mặt là nụ cười hiền lành chất phác.

Tô Thắng Dân tỏ vẻ: Cái này gọi là gượng cười đó.

Không còn cách nào khác, chỉ cần nghĩ đến động tác vặn gãy cổ gà vô cùng lưu loát vừa rồi của Phó Hoành Khanh là Tô Thắng Dân đã cảm thấy trong lòng vô cùng khiếp sợ.

Cho đến khi nhìn thấy Phó Hoành Khanh quay người rời đi rồi mà Tô Thắng Dân vẫn thầm nhủ trong lòng, nếu sau này con gái thực sự có quan hệ với cậu ta, liệu có bị bắt nạt hay không?

“Cha, chuyện này cứ bỏ qua như vậy sao?” Tô Bảo hạ thấp giọng thử thăm dò một câu.

Vừa rồi xem biểu hiện của cha rất hăng hái, sao mới qua một lúc lại sợ đến mức tắt lửa rồi?

Cha, cha như vậy là không được đâu!

Có lẽ biểu hiện của Tô Bảo quá rõ ràng, Tô Thắng Dân vừa liếc mắt nhìn thấy, lập tức khó chịu vươn tay gõ lên trán Tô Bảo, lớn tiếng nói để cứu vãn mặt mũi: "Còn không phải lỗi của con sao, nếu con lớn lên cao bằng người ta, có kỹ năng như người ta, cha còn có chỗ dùng tới."

Bị cha chụp cái mũ này lên đầu, trong lòng Tô Bảo có chút bất đắc dĩ.

Nếu cậu bé có bản lĩnh đó thì cậu bé còn đứng ở vị trí cuối cùng trong gia đình sao?

Còn có thể để mặc cho cha chụp cái mũ như vậy sao?

Thôi được rồi, cha cũng chỉ có thể bắt nạt một đứa trẻ con như cậu bé thôi.

Bên kia, Trương Huy lái xe rời khỏi viện Nghiên cứu Khoa học, Tô Trà ngồi ở ghế sau đã nhắm mắt lại và ngủ thiếp đi.

Khoảng một tiếng sau, xe dừng lại ở lối vào của nhà hàng màu đỏ, cùng lúc đó Tô Trà đang ngủ ở hàng ghế sau cũng bị Trương Huy đánh thức.

Mơ mơ màng màng mở mắt ra, Tô Trà dụi dụi con mắt, còn chưa kịp quay đầu xuống xe đã nhìn thấy ngoài cửa xe có một bóng dáng cao gầy mạnh mẽ đi về phía cô.

Anh dừng lại bên cạnh xe, duỗi tay, từ bên ngoài mở cửa xe sau đó cúi người, tầm mắt dừng lại trên người Tô Trà vừa mới tỉnh ngủ.

Động tác cúi người này của Phó Hành Khanh trong nháy mắt đã thu hẹp khoảng cách giữa hai người, khi anh đến gần, Tô Trà theo phản xạ ngả người ra sau.

Ánh mắt anh rơi vào trên mặt Tô Trà, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào của cô dường như vì đè lên cái gì mà lưu lại vết đỏ, Phó Hành Khanh khẽ nhếch đôi môi mỏng, trong mắt hiện lên một chút ý cười.

Liếc mắt nhìn hành động hơi lui về phía sau này của Tô Trà, Phó Hành Khanh lập tức đứng thẳng người dậy, lui về phía sau một bước.

"Xuống xe đi, tôi đã đặt chỗ trước rồi."

Giọng nói trầm thấp và từ tính của người đàn ông vang lên.

Khi ánh mắt cô nhìn đến, dường như Phó Hành Khanh nhận ra cảm xúc của cô, hơn nữa còn lùi ra phía sau, điều này khiến Tô Trà cảm thấy tự nhiên hơn nhiều.

Xuống xe, Tô Trà đứng bên cạnh Phó Hành Khanh, sau đó hai người cùng nhau đi về phía cổng nhà hàng.

Vài phút sau, hai người đã ngồi trong phòng ăn, nhà hàng này không có phòng riêng vì vậy Phó Hành Khanh đã chọn một nơi tương đối yên tĩnh ở sát vách tường, cũng cân nhắc chỗ này sẽ không có quá nhiều người ra vào.

Người phục vụ đi tới, đưa thực đơn cho họ.

Tô Trà liếc nhìn Phó Hành Khanh bên cạnh, cũng không có ý định duỗi tay lấy thực đơn, chỉ mở lời nói với người đàn ông đang nhìn mình: "Anh gọi món đi."

.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-353.html.]

"Được, một món cá kho, canh xương sườn, thịt kho tàu, đỗ xào..." Phó Hành Khanh gọi trước bốn món sau đó lại gọi thêm một món nữa: "Chân giò heo hầm, cứ như vậy trước đã."

“Em có muốn xem qua một lần nữa không?” Phó Hành Khanh vừa nói vừa đưa thực đơn đến.

Tô Trà nhướng mày, khẽ mỉm cười và từ chối: "Không cần ạ, thế này là được rồi."

Tô Trà không ngốc, những món ăn mà Phó Hành Khanh vừa gọi đều là những món mà cô thích, ngay cả đỗ xào cũng là một trong những món rau yêu thích của cô.

Cho nên phải chăng hôm nay Phó Hành Khanh đã nghiên cứu "bài vở" trước khi đến đây?

Thật ra Phó Hành Khanh không nghiên cứu “bài vở” hay bất cứ thứ gì hết, nhưng sau hai lần ăn tối cùng nhau, anh vẫn luôn tỉ mỉ chú ý đến sở thích của Tô Trà đồng thời cũng ghi nhớ chúng trong lòng.

Sau khi người phục vụ rời đi, bầu không khí có chút tế nhị.

Phó Hành Khanh nhấc ấm trà lên, rót một ly nước rồi đưa qua cho Tô Trà, sau đó nói rất tự nhiên: "Em vừa từ viện Nghiên cứu đến đây à, công việc thường ngày của em đều bận rộn như vậy sao?"

“Ừm, cũng khá bận ạ.” Tô Trà nhận lấy chén trà, cười đáp.

"Dù bận rộn đến đâu cũng phải nghỉ ngơi cho tốt, sức khỏe là vốn của cách mạng."

"Tôi vẫn có thời gian nghỉ ngơi, lúc tôi không bận vẫn có thể cùng Kiều Kiều đi dạo phố ăn cơm gì đó, sức khỏe là vốn của cách mạng, những lời này tôi vẫn hiểu."

"Vậy thì tốt, lát nữa ăn xong tôi đưa em trở về được không?" Phó Hành Khanh hỏi, ánh mắt dừng ở trên người Tô Trà.

Anh có thể nghe thấy rõ ràng tiếng tim đang đập “thình thịch” trong lồng n.g.ự.c mình, bên ngoài anh cố gắng giữ bình tĩnh nhưng trong lòng không khỏi có chút căng thẳng.

Mỗi khi anh lo lắng thì lỗ tại sẽ bắt đầu nóng lên.

Mà mỗi khi lỗ tai nóng lên, mặt anh sẽ không khống chế được mà đỏ bừng.

Nhìn khuôn mặt đỏ bừng nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh của người đàn ông trước mặt, trong mắt Tô Trà lộ ra ý cười.

Nhân tiện thì một người đàn ông cảm thấy ngại ngùng thật sự rất đáng yêu nha.

Đặc biệt là tính cách của Phó Hành Khanh bình thường rất chững chạc, nghiêm trang, lúc này thẹn thùng lên... đáng yêu gấp đôi!

Nhận ra Tô Trà đang nhìn mình, tim của Phó Hành Khanh đập càng nhanh hơn.

“Được ạ.” Cuối cùng Tô Trà cũng lên tiếng đồng thời dời ánh mắt khỏi anh.

Trước khi thức ăn được dọn ra, hai người cứ như vậy mà nói chuyện với nhau, bầu không khí khá tự nhiên, nếu như... không để ý đến lỗ tai vẫn đang ửng hồng của Phó Hành Khanh.

Đúng vậy, mặt anh không còn đỏ nữa, chỉ có hai lỗ tai vẫn còn hồng hồng.

Một lúc sau đồ ăn được dọn lên, Phó Hành Khanh cầm đũa gắp đồ ăn cho Tô Trà.

Rũ mắt nhìn rất nhiều đồ ăn trong bát của mình, Tô Trà đột nhiên nghĩ rằng cảm giác có người ở bên chăm sóc cũng không phải quá tệ.

Bữa ăn này Phó Hành Khanh đặc biệt quan tâm đến Tô Trà, chỉ cần một ánh mắt của Tô Trà là anh gần như có thể biết cô muốn ăn gì và nhanh chóng gắp thức ăn cho cô.

Vì vậy, trong mắt những thực khách khác trong nhà hàng, hai người ngồi ở bàn này không khỏi khiến cho họ cảm thấy ngưỡng mộ.

Người đàn ông này rất giỏi trong việc chăm sóc người khác nha, trong suốt bữa ăn anh không để cho cô gái nhỏ phải tự mình gắp thức ăn một lần nào.

Đối với ánh mắt của người khác, hai nhân vật chính là Tô Trà và Phó Hành Khanh cũng không để ý chút nào, một người nghiêm túc gắp thức ăn còn người kia thì miệt mài ăn uống vui vẻ, nhưng nhìn vào sẽ thấy thực ra họ lại rất xứng đôi.

Loading...