Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Bá Đạo - Chương 352
Cập nhật lúc: 2025-04-03 23:04:49
Lượt xem: 11
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6AXRsZiZ2P
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Không có gì, bây giờ tôi muốn ra ngoài một chuyến, anh xem ngày mai được không?" Tô Trà hỏi qua điện thoại.
Lúc này, Tô Trà còn ôm một xấp tài liệu, lát nữa phải đưa cho giáo sư Vương Vinh Bình.
Vì vậy, cô thật sự không có thời gian đi ăn với Phó Hành Khanh.
"Không có chuyện gì, vậy ngày mai tôi lái xe đến đón em được không?"
"Ừm, được." Tô Trà mỉm cười trả lời.
Vì còn phải ra ngoài nên sau khi tắt máy, Tô Trà đã vội vàng đi.
Tại trụ sở lớn, Lý Bạch Lộ đã về.
Khi Phó Kiều Kiều nghe thấy tin này, lập tức nhìn sang anh trai đầu tiên.
Lúc nãy, anh trai vừa gọi điện thoại, sau đó người tính ra ngoài lại quay vào phòng khách ngồi xem ti vi với cô ấy.
Dùng đầu ngón chân cũng biết chắc chắn lại bị Tô Trà từ chối rồi.
Đã nói là Tô Trà rất bận, muốn đi ăn cơm cùng không phải là chuyện dễ dàng gì.
Quả nhiên, người hiểu rõ bạn thân Tô Trà nhất vẫn là Phó Kiều Kiều.
"Anh, anh không đi à, ha ha ha, Tô Trà không rảnh sao?" Đồng chí Phó Kiều Kiều cười trên nỗi đau người khác không hề che giấu chút nào.
Phó Hành Khanh không đáp lời, không thèm để ý tới đứa em gái thiếu đòn.
"Anh, em nghe nói Lý Bạch Lộ về rồi á?"
Vẫn không đáp lại cô ấy, Phó Hành Khanh cũng không hứng thú chuyện của Lý Bạch Lộ.
Tại sao Lý Bạch Lộ lại trở về, không liên quan gì tới anh.
Thế nhưng, Phó Hành Khanh không biết rằng lúc Lý Bạch Lộ rời khỏi thành phố Bắc Kinh là có liên quan tới anh một chút.
Vì Phó Hành Khanh nên Lý Bạch Lộ để ý Tô Trà, vì muốn biết chuyện của Tô Trà nên Lý Bạch Lộ trở về nhà.
Cũng trong trụ sở lớn, người đầu tiên Lý Bạch Lộ gặp sau khi trở về là Diệp Tòng Dung.
Do Tần Mạt nói Diệp Tòng Dung sang nhà họ Lý nên lúc này ở phòng khách nhà họ Phó có thêm Tần Mạt.
"Lúc nghe bảo Diệp Tòng Dung sang nhà họ Lý, tôi đã tới ngay, Phó Hành Khanh, cậu nói xem Diệp Tòng Dung đang làm gì vậy, chẳng phải có đối tượng rồi sao? Nghe tin Lý Bạch Lộ trở về đã nhảy nhót chạy qua rồi, tôi không hiểu."
Tần Mạt vừa nói vừa gãi đầu tỏ vẻ nghi ngờ, không hiểu trong lòng Diệp Tòng Dung nghĩ cái quái gì.
Này gọi là gì, đã ăn trong bát lại trông trong nồi?
Cậu ta vẫn chưa hết hy vọng với Lý Bạch Lộ à?
Cũng không biết trong lòng Lý Bạch Lộ đã hết hy vọng với Phó Hành Khanh hay chưa?
Nghĩ tới đây, Tần Mạt lén lút nhìn Phó Hành Khanh.
Cảm giác được ánh mắt của Tần Mạt, Phó Kiều Kiều cũng nhìn sang anh trai.
Phó Hành Khanh không lên tiếng nãy giờ cũng ngước mắt đối diện với tầm mắt hai người.
"Nhìn tôi làm gì?" Phó Hành Khanh hỏi.
"Không, không có gì." Tần Mạt dời mắt.
"Em cũng không có gì." Phó Kiều Kiều tiếp lời.
Hai người Diệp Tòng Dung và Lý Bạch Lộ có xảy ra gì đi nữa cũng không liên quan gì tới bọn họ.
Thích thế nào thì cứ thế đấy đi!
Ngày hôm sau, lúc nhớ tới chuyện hẹn ăn cơm, Tô Trà còn chưa từ viện Khoa học Nghiên cứu về nhà.
Cả đêm qua Tô Trà không về nhà mà ngủ lại ở ký túc xá của viện Nghiên cứu bốn tiếng, sáng sớm đã vào trong phòng thí nghiệm.
Đợi tới khi Trương Huy nhắc tới chuyện ăn cơm thì Tô Trà mới nhớ ra mình quên cái gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-352.html.]
Cô tranh thủ thời gian gọi điện về nhà.
Tô Trà không biết lúc gọi điện về nhà thì Phó Hành Khanh cũng ở trong phòng khách nhà cô.
Đã thế Tô Thắng Dân không đi làm, cũng đang ở trong nhà.
.
Chuyện này phải kể từ một tiếng trước.
Lúc mười giờ rưỡi, Vương Tú Mi tính ra ngoài thì thấy xe của Phó Hành Khanh trước cửa, sau đó mời người vào nhà.
Vương Tú Mi mời người vào nhà xong thì bảo Tô Thắng Dân và Tô Bảo tiếp khách, còn bà thì đến trang trại nuôi heo.
Sau đó, không biết tại sao chuyện càng ngày càng quái dị.
Trong phòng khách, Tô Bảo bất đắc dĩ nhìn cha ôm một con gà từ phòng bếp đi ra.
Một tay ông cầm gà, một tay ông cầm dao.
Tô Thắng Dân xách hai món đồ trên tay, nhìn về phía Phó Hành Khanh.
Ha ha, bây giờ ông muốn biểu diễn tiết mục g.i.ế.c gà dọa khỉ!
Thế nhưng, trên mặt Tô Thắng Dân nở một nụ cười tủm tỉm, giọng nói cũng chất phác thật thà: "Lát cháu ở lại ăn cơm chung không? Chú đoán chắc Trà Trà không về nhà, để chú hầm thịt gà cho cháu nhé?"
"Không cần ạ." Phó Hành Khanh lễ phép từ chối.
"Đừng khách sáo, có mỗi bữa cơm thôi mà." Tô Thắng Dân cười ha ha nói, sau đó gọi Tô Bảo: "Tô Bảo, lại đây giữ gà."
Tô Thắng Dân: Đây chính là lúc thể hiện kỹ thuật thật sự của ông!
Đồng chí Tô Bảo tính giữ gà giúp ông thì Phó Hành Khanh bên cạnh đi lên trước.
"Chú, để cháu ạ." Đôi chân thon dài của Phó Hành Khanh sải bước tới, Tô Thắng Dân còn chưa kịp phản ứng thì anh đã lấy gà và d.a.o trong tay ông.
Thông thường để g.i.ế.c gà cần phải có người giữ gà lại và một người chặt cổ gà.
Thế nhưng, Phó Hành Khanh không cần làm vậy, thẳng tay vặn cổ gà, sau đó con gà không còn cử động nữa!
Không còn cử động nữa!
Sau đó, anh giơ tay c.h.é.m xuống cổ gà, chất lòng màu đỏ chảy ra ồ ạt.
Máu gà chảy vào chén đã chuẩn bị trước, vì phòng khách im lặng nên âm thanh m.á.u chảy nghe rất lớn.
Tô Thắng Dân ngây ngốc nhìn rồi nhớ lại động tác vặn cổ lưu loát của Phó Hành Khanh, ông không tự chủ được đưa tay lên sờ cổ mình.
Cổ của ông chắc cứng hơn cổ gà một chút nhỉ?
Cái chuyện g.i.ế.c gà dọa khỉ...
Tô Thắng Dân ngỡ ngàng: Không kịp chuẩn bị, ông từ g.i.ế.c gà dọa khỉ trở thành... con khỉ kia?
“Reng reng reng…”
Âm thanh đột ngột của điện thoại đã phá vỡ bầu không khí kỳ lạ trong phòng khách đồng thời cứu vớt Tô Thắng Dân và Phó Hành Khanh.
Tô Bảo là người phản ứng nhanh nhất, nhanh chóng “huỵch” một cái chạy đến bên điện thoại sau đó nhấc điện thoại lên và nói “a lô”, ngay khi điện thoại được kết nối mấy cậu bé lập tức nghe thấy tiếng chị gái trong điện thoại, ngẩng đầu nhìn Phó Hành Khanh, nói: "Anh Phó, chị của em muốn nói chuyện với anh."
Phó Hành Khanh tiến lên hai bước, đặt con d.a.o làm bếp lên bàn bên cạnh phát ra một tiếng "keng", lúc này mới trả lời điện thoại.
"A lô, Phó Hành Khanh, ngại quá, tôi nhất thời bận nên quên mất, thật sự vô cùng xin lỗi, phải mất một tiếng nữa tôi mới về đến nhà, nếu không thì chúng ta trực tiếp gặp nhau ở nhà hàng được không, anh muốn ăn gì?"
Giọng nói mềm mại của cô gái truyền đến bên tai, Phó Hành Khanh khẽ nhếch khóe môi, trầm giọng đáp: “Không sao, có một nhà hàng màu đỏ trên đường Hồ Bắc, chúng ta gặp nhau ở đó đi.”
"Được, khoảng một giờ nữa tôi có thể đến đó."
"Không vội, tôi đến trước chờ em."
Tô Thắng Dân đứng bên cạnh nhìn Phó Hành Khanh cúp điện thoại, trong lòng ông hừ hừ hai tiếng.
Xem ra không thể ở lại ăn bữa cơm này được rồi, vốn tưởng con gái nhất định không có thời gian, không ngờ lúc này lại gọi điện thoại tới.
.