Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Bá Đạo - Chương 351

Cập nhật lúc: 2025-04-03 23:04:47
Lượt xem: 10

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/qVxCAveml

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bình tĩnh nhất nhà là Tô Bảo, lần đầu tiên gặp mặt Phó Hành Khanh, đã vậy người ta còn mặc quân phục, làm đôi mắt của cậu bé tỏa sáng lấp lánh khi nhìn anh.

Cậu bé cũng muốn có một người anh trai giống vậy, cũng tham gia quân ngũ và mặc quân trang, còn phải đẹp trai nữa.

Khoảng chừng một giờ rưỡi, Phó Kiều Kiều và Phó Hành Khanh ra về.

Tô Trà tiễn hai người ra cửa, nhìn hai người lên xe.

Phó Hành Khanh ngồi ở ghế lái nhìn sang, ánh mắt anh nhìn Tô Trà, bỗng nhiên nói: "Lần sau gọi cho em được không?"

Giọng điệu Phó Hành Khanh dò hỏi, lúc trước Tô Trà đồng ý đi ăn với mình nên Phó Hành Khanh không chắc bữa hôm nay có tính không.

"Được, lái xe chậm một chút." Tô Trà gật đầu, hơi cười đáp.

Nghe thấy Tô Trà trả lời, lúc này Phó Hành Khanh mới yên tâm.

Phó Kiều Kiều ngồi ở vị trí phó lái cảm thấy bản thân to lớn của mình bị hai người kia tự động che đi, trong mắt hai người không có cô ấy, không có chướng ngại khi giao lưu.

Một lát sau, xe từ từ lên đường.

Lúc này, Phó Kiều Kiều mới có thời gian nói chuyện.

"Anh, anh với Tô Trà..." Không khí thay đổi rồi.

Nếu như nói lúc trước hai người không liên quan tới nhau thì bây giờ rõ ràng có gì đó rồi.

Uổng công Phó Kiều Kiều còn tưởng hai người này không có khả năng, nhưng giờ cô ấy biết mình ngây thơ quá.

"Chuyện của người lớn em đừng xen vào." Phó Hành Khanh lái xe, thản nhiên trả lời.

"Anh, anh xem em là trẻ con à?" Phó Kiều Kiều hỏi xong thì nói tiếp: "Tô Trà còn nhỏ hơn em hai tháng đấy."

"Thì Tô Trà cũng là trẻ con nhỉ? Anh có ý tưởng như vậy với con nít, anh là cái gì?" Cầm thú sao?

Phó Kiều Kiều tự hỏi linh hồn bản thân.

Linh hồn trả lại kết quả là ánh mắt sắc bén của Phó Hành Khanh nhìn qua, Phó Kiều Kiều không lên tiếng nữa.

Được được được, không hỏi, không hỏi là được chứ gì?

Hai anh em không ai nói chuyện, bỗng nhiên Phó Kiều Kiều lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ, trông thấy một đôi nam nữ.

Tuy bóng dáng đôi nam nữ kia nhanh chóng lướt qua nhưng Phó Kiều Kiều vẫn thấy rõ, trong đôi mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.

Lúc nãy là Diệp Tòng Dung, cô gái bên cạnh anh ấy hình như giống Lý Bạch Lộ?

Nghĩa là Lý Bạch Lộ về rồi à?

Phó Kiều Kiều hơi bối rối, nửa bên mặt của cô gái kia thật sự rất giống Lý Bạch Lộ.

Nhưng mà cô ấy không nghe thấy tin Lý Bạch Lộ trở về.

"Anh, lúc nãy em thấy anh hai nhà họ Diệp, cạnh anh ấy còn có một cô gái giống Lý Bạch Lộ."

"Lý Bạch Lộ?" Phó Hành Khanh nghe thấy cái tên này thì nhíu mày, nói tiếp: "Không phải cô ta."

Hôm qua lúc ăn cơm, Tần Mạt có nhắc tới chuyện Lý Bạch Lộ nhưng không nói cô ta trở về, hơn nữa, chẳng phải Diệp Tòng Dung có bạn gái rồi sao?

Phó Kiều Kiều nghe anh nói vậy thì suy nghĩ một chút, chỉ lát sau đã ném chuyện này ra sau đầu.

Quan tâm Lý Bạch Lộ làm gì, không liên quan gì tới cô ấy hết.

Tại chỗ khác, Tô Trà nghe được tin liên quan tới Lý Bạch Lộ từ miệng Trương Huy.

Lý Bạch Lộ đã trở lại, lúc trước người kiên định như cô ta thế mà thay đổi thái độ, thừa nhận sai lầm. Khi Tô Trà nghe tin thì Lý Bạch Lộ đã lên tàu hỏa trở về rồi.

Tô Trà không để ý tới chuyện Lý Bạch Lộ cho lắm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-351.html.]

Hết ngày sinh nhật, hôm sau Tô Trà đã bắt đầu bận rộn.

Cốc Ích vẫn đi tìm Tô Trà làm dự án mới.

.

Tại viện Nghiên cứu, trong văn phòng Cốc Ích.

Lúc này, Vương Vinh Bình cũng ở trong văn phòng Cốc Ích, còn có hai vị giáo sư tham gia cuộc họp quân đoàn lần trước.

Bước vào cửa đã nhìn thấy người, Tô Trà biết ngay Cốc Ích gọi họ tới làm cái gì.

Quả nhiên một lát sau, Cốc Ích chủ động nói về cuộc họp lần trước, sau đó là chuyện dự án mới.

Ông ta nói xong thì gọi tên Tô Trà.

Mấy vị giáo sư khác nghe Cốc Ích gọi Tô Trà có hơi hứng thú, muốn nghe xem cô chuẩn bị nói cái gì.

Đây đều là người quen, tuy Tô Trà còn nhỏ nhưng tài năng không nhỏ.

Người trẻ tuổi có nhiều ý tưởng, thích sáng tạo cái mới, các vị giáo sư cảm thấy mình nên nghe người trẻ tuổi trình bày nhiều hơn.

Tô Trà bị nhiều vị giáo sư nhìn như vậy, đứng lên tại chỗ.

Sau cuộc họp lần trước, Tô Trà có thu thập tài liệu liên quan tới máy theo dõi tín hiệu, giờ bị Cốc Ích gọi tên cũng có thể nói vài lời.

"Trong cuộc họp lần trước, người trong quân đoàn có nói muốn tiếp nhận tín hiệu ở bất cứ đâu, có thể điều tra ra địa điểm cụ thể, nhưng hiện tại về phương diện cơ sở của chúng ta thì rất khó khăn, có điều di động có thể thu nhận tín hiệu từ vệ tinh nên vấn đề này không lớn."

"Thế nhưng phải cân nhắc tới vấn đề đối phương không nghe được, như vậy chúng ta chắc chắn không cách nào biết vị trí của đối phương."

Vì vậy, muốn thông qua tín hiệu để tìm ra vị trí cụ thể vẫn nên chờ chức năng của máy vi tính thôi, phải làm từng bước một, nếu máy vi tính chưa được phát minh thì còn hạn chế rất nhiều phương diện.

Chẳng hạn như máy theo dõi tín hiệu, thu thập tin tức, hai phương diện này nhất định phải sau khi nghiên cứu phát minh ra máy vi tính thì mới tiến thành bước kế tiếp được.

Các vị giáo sư nghe Tô Trà trình bày cũng gật đầu đồng ý, chưa học đi đã muốn chạy là điều không thực tế chút nào.

Phải ăn cơm từng miếng một, phải bước đi từng bước một.

Vì thế, trước mắt vẫn nên tập trung vào dự án máy vi tính thôi, dự án này do thầy Vương Vinh Bình của Tô Trà phụ trách, Cốc Ích phải hỏi tiến độ tới đâu.

"Còn đang trong quá trình nghiên cứu, trong thời gian ngắn..." khó hoàn thành được.

Vương Vinh Bình không nói hết nhưng mọi người đều hiểu.

Thảo luận xong, Cốc Ích bảo mọi người đi làm việc, chỉ giữ lại Tô Trà.

Đợi mọi người rời đi hết, trong phòng còn mỗi Tô Trà và Cốc Ích.

Cốc Ích nghiêm túc nhìn Tô Trà, hỏi: "Tô Trà, em nói thật cho tôi biết còn có biện pháp nào khác không?"

"Không còn cách nào khác, phải có máy vi tính làm nền tảng." Tô Trà nghiêm túc trả lời.

Ánh mắt viện trưởng có hơi hụt hẫng, tình huống trước mắt là như vậy, Tô Trà cũng bất lực.

Cô là người, không phải là thần, cô không thể nào đột nhiên biến ra máy theo dõi tín hiệu được, xem như có thể biến ra đi nữa thì không có máy tính làm sao thu được tín hiệu, muốn biết được vị trí đối phương là một vấn đề nan giải mà.

Lại nói tiếp, Tô Trà không biết làm chuyện biến ra đồ vật ngu ngốc này.

Mặc kệ tư tưởng ích kỷ, Tô Trà muốn đặt bản thân lên hàng đầu rồi mới tính tới cái khác.

Sau đó, Cốc Ích và Tô Trà cùng nhau nói về dự án máy vi tính, khoảng chừng nửa tiếng sau, Tô Trà mới rời khỏi văn phòng Cốc Ích.

Sau khi ra ngoài, Tô Trà tới phòng thí nghiệm.

Không may, hai ngày nay Tô Trà có hơi bận nên khi nhận được điện thoại từ Phó Hành Khanh, cô đang chuẩn bị quay về viện Nghiên cứu Khoa học.

.

Loading...