Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Bá Đạo - Chương 350
Cập nhật lúc: 2025-04-03 23:04:45
Lượt xem: 7
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tô Trà cũng nhận ra bầu không khí không đúng, mở miệng hòa giải ngay: "Cha, đây là Phó Hành Khanh, là anh trai Kiều Kiều, tiện đường tới đây nên con mời ở lại ăn cơm chung."
"Ha ha ha." Tô Thắng Dân giả cười vài tiếng rồi đưa ly nước cho Phó Kiều Kiều, sau đó cười với Phó Hành Khanh, ông hỏi: "Cháu có muốn uống nước không?"
"Chú không cần khách sáo ạ, cháu không uống."
"Không uống à, cũng được, mấy đứa nói chuyện đi, chú phải vào bếp có việc rồi." Tô Thắng Dân bỏ lại một câu rồi nhanh chóng vào nhà bếp.
Nhìn cha mình vào bếp, ánh mắt Tô Trà lại nhìn Phó Hành Khanh, nghĩ một chút rồi nói: "Hay là chúng ta tới phòng sách của tôi ngồi một lát?"
Phó Hành Khanh đương nhiên không từ chối, còn Phó Kiều Kiều cũng gật đầu.
Tô Trà dẫn hai người đến phòng sách, nơi này đã được dọn dẹp qua, không có tài liệu quan trọng gì mà chỉ có một vài quyển sách, bởi vì sống cùng gia đình nên Tô Trà không làm việc ở nhà nhiều, thường xuyên đến viện Nghiên cứu Khoa học.
"Trà Trà, cô xem nè, tôi có quà sinh nhật cho cô." Vừa vào phòng sách, Phó Kiều Kiều đã lôi kéo Tô Trà nói chuyện.
Phó Kiều lấy một cái ống nhỏ màu đen từ trong túi ra đưa cho cô, nói: "Trà Trà, đây là thỏi son thịnh hành gần đây, nhập khẩu từ nước ngoài về, son lên rất đẹp đó, tôi đặc biệt mua cho cô, chắc chắn khi cô dùng sẽ càng đẹp hơn."
Thời đại này, thỏi son này đúng là vật hiếm có vì ở thành phố nhỏ hầu như không thấy bán, chỉ có cửa hàng bách hóa ở Bắc Kinh mới có hàng.
Hiếm đến như vậy hẳn không rẻ gì, Phó Kiều Kiều có thể tranh mua được chắc tốn không ít sức.
Phó Kiều Kiều bày tỏ: Còn phải nói sao, hôm qua cô ấy xem như chứng kiến được trận chiến của các cô gái, cứ như hổ vồ mồi vậy, cũng may vóc dáng cô ấy cao chứ không thì chắc không chen vào được.
"Cảm ơn, tôi thích lắm." Tô Trà cười nói với Phó Kiều Kiều.
Tuy Tô Trà không trang điểm nhưng cũng như mọi cô gái khác không thể từ chối mỹ phẩm, thích là thích, làm gì có phụ nữ nào không thích trưng diện bản thân thật đẹp đâu!
Trong lúc Phó Kiều Kiều nói chuyện với Tô Trà thì bỗng nhiên cảm nhận có ánh mắt nhìn mình, cô ấy ngẩng đầu nhìn thì trông thấy anh trai nhìn sang đây.
Phó Kiều Kiều hiểu ngay ánh mắt của anh trai.
"Khụ khụ, Trà Trà, tôi ra ngoài đi vệ sinh một lát." Phó Kiều Kiều nói xong thì vội vàng rời đi, ra khỏi phòng sách còn không quên đóng cửa giúp hai người.
Khụ khụ, Phó Kiều Kiều tỏ vẻ cô ấy hiểu, cô ấy hiểu hết.
Hôm qua, cô ấy thấy Phó Hành Khanh lén lút mua gì đó nhưng không nhìn rõ mua cái gì.
Lúc này, Phó Kiều Kiều không cần nghĩ cũng biết Phó Hành Khanh muốn tặng quà.
Trong phòng sách chỉ còn Tô Trà và Phó Hành Khanh, cô đối mặt với anh cũng không cảm thấy căng thẳng.
Tô Trà ngước mắt, đôi mắt xinh đẹp trong veo nhìn sang Phó Hành Khanh.
Bây giờ, Tô Trà không thể không công nhận Phó Hành Khanh rất đẹp trai.
Dáng người thẳng tắp, mày kiếm mắt sáng.
Là gu của cô.
Đồng chí Phó trở thành "đồ ăn" trong mắt Tô Trà có hơi căng thẳng, anh có thể cảm nhận được cô đang nhìn mình, cơ thể căng cứng hơn.
Phó Hành Khanh đối diện với ánh mắt Tô Trà, đôi môi mỏng mím lại, trầm giọng nói: "Sinh nhật vui vẻ."
Phó Hành Khanh vừa nói vừa lấy trong túi ra một chiếc hộp nhỏ.
Chiếc hộp hình chữ nhật, Tô Trà đã đoán ra Phó Hành Khanh định tặng quà gì.
.
"Cảm ơn nhé." Tô Trà đưa tay nhận lấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-350.html.]
Cô vừa dứt lời thì tiếng gõ cửa "Cốc cốc cốc" vang lên.
Ngoài cửa, đồng chí Tô Thắng Dân đứng ở đấy, nếu không phải vì giữ hình tượng thì ông muốn dán cả tai lên cửa nghe lén.
Phó Kiều Kiều vừa ra ngoài thì Tô Thắng Dân đã chú ý tới.
Hay lắm, ba người vào phòng sách nhưng Phó Kiều Kiều lại ra ngoài, này chẳng phải trong phòng chỉ còn con gái và Phó Hành Khanh à?
Đây là muốn làm gì?
Quả nhiên, lòng Tư Mã Chiêu ai đi ngang đều biết!
Tô Thắng Dân có thể cho cơ hội sao? Chắc chắn là không rồi.
"Con gái, mẹ con nói cha hỏi con có muốn hầm móng heo thêm chút nữa không, bỏ thêm ớt cay được không?"
Nghe giọng của cha Tô Thắng Dân ngoài cửa, trong lòng Tô Trà thấy hơi buồn cười.
Bây giờ cha đề phòng trộm cắp à?
Tô Trà nhìn ra được thì Phó Hành Khanh cũng không ngốc, anh liếc nhìn cô một cái, thấp giọng nói: "Chúng ta ra ngoài đi." Ở trong đây, cha của người ta không yên lòng mà.
"Được, anh muốn xem sách gì thì cứ lấy hai quyển ra ngoài." Tô Trà đáp lại.
Sau đó, Phó Hành Khanh chọn một quyển sách rồi theo Tô Trà ra khỏi phòng sách.
Lúc ra khỏi phòng sách, Tô Trà không cầm theo gì cả, quà sinh nhật đều bị bỏ trên bàn trong phòng sách rồi.
Phó Kiều Kiều nghe thấy tiếng động cũng ra khỏi nhà vệ sinh, ba người tụ tập lại ở phòng khách.
Tô Thắng Dân hài lòng, thảnh thơi đi xuống bếp.
Tô Thắng Dân vừa vào bếp thì Vương Tú Mi nhịn không được nói nhỏ: "Không phải nói anh đừng quản chuyện của con gái rồi sao, anh rảnh rỗi lắm à? Chuyện của con gái thì nó tự tính trong lòng, xem bộ dạng của anh có ấu trĩ không."
"Anh không có xen vào chuyện của con gái mà, anh không làm gì cả, thái độ của anh cũng rất tốt, nếu chỉ vậy thôi mà đã không chịu được thì đừng nói tới chuyện tương lai, tính tình con gái nhà mình như thế nào em không biết à? Việc nhà đã ít khi làm, bếp núc thì càng khỏi nói, nếu tên nhóc này coi trọng gương mặt con gái mình thì sớm bỏ cái suy nghĩ đó đi."
"Rồi rồi rồi, anh đừng có xen vào chuyện của con mình là được." Vương Tú Mi đáp lại, bất quá nghĩ lại thì con gái không làm việc nhà đúng là hơi khó nói, không phải đàn ông con trai nào cũng tốt tính như Tô Thắng Dân, chịu làm việc nhà.
Hai vợ chồng thì thầm to nhỏ trong bếp đều bị Phó Hành Khanh nghe thấy hết.
Thật ra cả hai nói chuyện không lớn nhưng tai Phó Hành Khanh rất thính, vì thế nghe rõ ràng từng chữ.
Đại khái là người nhà Tô Trà vốn không xen vào chuyện riêng tư của cô.
Phó Hành Khanh thầm thở dài nhẹ nhõm, xem ra độ khó khăn đã giảm xuống.
Bữa cơm từ lúc bắt đầu đến kết thúc đều rất bình thường, ít nhất đối với Tô Trà là như vậy.
Thế nhưng, những người khác đều thấy không bình thường, đặc biệt là Phó Hành Khanh thỉnh thoảng gắp thức ăn cho Tô Trà, rất là không bình thường luôn đấy?
Suốt cả bữa cơm, Vương Tú Mi vẫn luôn quan sát Phó Hành Khanh, ấn tượng đầu là rất hài lòng.
Đầu tiên là dáng dấp của thằng bé này rất đẹp.
Thứ hai là thằng bé rất biết chăm sóc người khác, Tô Trà hoàn toàn không cần phải tự gắp thức ăn mà anh toàn gắp cho cô những món cô thích.
Chỉ một bữa cơm, Vương Tú Mi cảm thấy thằng bé này rất tốt, ngay cả Tô Thắng Dân cũng phải thừa nhận là không tệ lắm phải không.
Ít ra còn nhớ trong lòng mấy món Tô Trà thích ăn.
.