Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Bá Đạo - Chương 35
Cập nhật lúc: 2025-03-30 14:39:33
Lượt xem: 42
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6AXRsZiZ2P
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thế nhưng Tống Minh lại không chịu nói, cứ để cho học sinh lớp 11-1 tò mò chơi vậy đó.
Tống Minh còn lộ ra, đó chỉ là một học sinh của lớp thường.
Tống Minh còn dạy dỗ đám học sinh giỏi của lớp 11-1, đừng tự cho mình là giỏi, trên đời này có một thứ gọi là núi cao còn có núi cao hơn, người tài còn có người tài hơn, ai nói lớp thường thì không có học sinh lợi hại?
Chuyện này chỉ trong một thời gian ngắn ngủi đã truyền khắp cả khối mười một.
Trong đó, người của lớp 11-5 cũng đang bàn tán chuyện này.
Bàn ngồi trước Tô Trà là Tống Niệm Niệm, lúc này đang ghé vào bàn Tô Trà nói về chuyện này mãi không ngừng.
Tống Niệm Niệm là người có rất nhiệt tình và dễ gần, gương mặt tròn tròn dễ thương, tính cách lại sáng sủa. Toàn bộ lớp học, không có ai là Tống Niệm Niệm không quen cả.
Thế nhưng Tống Niệm Niệm chỉ thích người có dáng dấp xinh đẹp, chính vì thế, Tô Trà đã được phong là người bạn thân nhất của Tống Niệm Niệm.
Bạn thân nhất, đây là chính Tống Niệm Niệm tự phong cho cô.
"Tô Trà, cậu nói xem ai mà lợi hại thế cơ chứ, đề bài mà đám học sinh giỏi của lớp 11-1 còn không làm được, thế mà người đó lại có thể giải ra. Hóa ra lớp thường chúng ta còn ngọa hổ tàng long như thế ư?" Tống Niệm Niệm vừa nói chuyện, vừa nâng tay lên xoa xoa gương mặt tròn trịa của bản thân: "Mình thật sự bội phục bạn học này."
Khi nghe chuyện này, trong đầu Tô Trà lập tức hiện lên một từ... Sư quét dọn*.
*Nhân vật trong “Thiên Long Bát Bộ” của Kim Dung.
Hóa ra lớp thường lại không thường chút nào, ngọa hổ tàng long, từ này của Tống Niệm Niệm vô cùng chính xác.
"Mình cũng không biết." Tô Trà lắc đầu, trong lòng cô lúc này cũng rất tò mò về vị bạn học thần kí nọ.
Thời gian ở trường luôn trôi qua nhanh chóng, chẳng mấy chốc, ngày đầu tiên khai giảng cứ thế qua đi.
Tô Trà ăn tối ở căn tin trường, sau khi rời căn tin, cô một mình đi tới thư viện trong trường.
Ở trường cũng chẳng có hoạt động gì cả, thế nên Tô Trà định đọc sách, học hành không có điểm dừng.
Thư viện của trường trung học phổ thông số hai nằm ở tầng bốn của tòa nhà dạy học tổng hợp, lúc này cách giờ tự học buổi tối khoảng một tiếng đồng hồ nữa.
Cho nên, lúc Tô Trà đến thư viện, bên trong đã có rất nhiều người rồi.
Thư viện không quá lớn, sau khi vào phòng, học sinh cần đem thẻ thư viện của mình lên quầy ở bàn lễ tân, khi ra về nếu muốn mượn sách thì đi đến trước quầy lễ tân, lấy lại thẻ thư viện của mình để tiến hành đăng ký là được.
Tô Trà cảm thấy, so với đời sau thì quy trình mượn sách ở các thư viện của thời đại này khá là phức tạp.
Tô Trà đặt thẻ thư viện lên quầy lễ tân, sau đó đi vào trong. Cô xuyên qua khu đọc sách, đi thẳng về phía giá sách.
Ở chỗ này có khá nhiều sách, có cả sách giáo khoa và sách ngoại khóa, thậm chí còn có cả tạp chí nữa.
Tô Trà tìm một quyển sách, quay trở lại khu đọc sách rồi tìm một chỗ ngồi xuống.
Dưới ngọn đèn mờ nhạt, Tô Trà cúi đầu nghiêm túc đọc sách.
Có không ít người ngồi bên cạnh cô, lực chú ý không còn nằm trên quyển sách nữa, mà chuyển sang nhìn trộm cô gái ngồi ở chỗ kia.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-35.html.]
Cô gái mặc một chiếc áo màu trắng, phối với chiếc quần dài màu đen, dáng ngồi đoan chính, lưng thẳng tắp, nhìn qua tăng thêm vài phần khí chất.
Mái tóc đen dài được cô tết thành b.í.m tóc quai chèo, một kiểu tóc khảo nghiệm giá trị nhan sắc như thế này, thế nhưng khi nằm trên người cô lại cảm thấy vô cùng xinh đẹp, hoàn toàn không ảnh hưởng chút nào đến diện mạo xinh đẹp của cô.
"Bạn học này."
Khi Tô Trà đang nghiêm túc đọc sách thì đột nhiên nghe thấy một tiếng gọi, cô chậm rãi ngẩng đầu lên, thì thấy một cậu học sinh nhã nhặn, trắng nõn đứng trước mặt mình.
"Xin hỏi, tôi có thể ngồi ở chỗ này không?" Cậu học sinh kia đối diện với ánh mắt của Tô Trà, gương mặt trắng nõn không khống chế được cứ thế ửng hồng lên.
"Cậu cứ tự nhiên." Tô Trà thản nhiên đáp.
Cậu học sinh có chút căng thẳng, sau khi hít sâu một hơi thì ngồi xuống, đặt sách vở mà mình mang đến lên bàn.
Ngay khi cậu học sinh kia nghĩ xem bản thân nên mở miệng thế nào, thì vừa nghiêng đầu đã thấy cô gái kia lại cúi đầu, nghiêm túc đọc sách.
Cậu học sinh kia lập tức bị đả kích, vẻ mặt mất mát cúi đầu xuống, bắt đầu làm bài tập do chính mình mang đến.
Cậu ta siết chặt cây bút trong tay, viết được một lát, lại ngẩng đầu lén nhìn cô gái ngồi đối diện.
Tô Trà đang chú tâm đọc sách, cho dù cô ngây ngốc và chậm hiểu đến đâu, cũng nhận ra tầm mắt của cậu bạn bên cạnh thường xuyên nhìn về phía mình.
Khi cậu học sinh kia lại nhìn về phía cô thêm một lần nữa, Tô Trà đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn về phía đối phương.
Cậu học sinh nhìn lén người ta lại bị người ta bắt gặp, hai má của cậu ta lập tức đỏ bừng lên.
Tầm mắt của Tô Trà đảo qua gương mặt đỏ bừng của cậu học sinh, sau đó dừng trên quyển vở mà tay cậu bạn kia đang đè lên.
Có đề bài đã làm được một nửa.
Cô thu hồi tầm mắt lại, Tô Trà ngẩng đầu lên nhìn đối phương, đôi môi đỏ hé mấp máy: "Bạn học, đề bài này, cậu làm sai rồi."
Cậu học sinh: Hả?
Thấy gương mặt mờ mịt của cậu học sinh kia.
Tô Trà tỏ vẻ: Ôi, bạn học này hình như không được thông minh cho lắm, cứ ngốc ngốc sao ấy.
"Tôi nói, đề này, cậu làm sai rồi." Tô Trà lặp lại một lần nữa.
Cô giơ tay chỉ vào một phần trong bài làm dở dang của cậu học sinh, tiếp tục lên tiếng nói:
"Đề bài này, đường kẻ phụ không nên vẽ ở đây, phải vẽ ở chỗ này mới đúng. Cậu nhìn đi, nối từ đi... sau đó sẽ giải ra ý thứ nhất, sau đó áp dụng công thức vào đây, tiếp tục tính ra... Cuối cùng sẽ giải ra đáp án."
Lúc này vẻ mặt của cậu bạn đờ đẫn, trong lòng cảm thấy hơi đột ngột.
Cậu ta đây là bị người khác dạy ư? Đột nhiên có loại cảm giác nghiêm túc khi học sinh đụng phải chủ nhiệm lớp là thế nào?
Nhất là khi tầm mắt của Tô Trà đảo qua, trong lòng cậu bạn kia lại càng tăng thêm một loại tâm lý kính sợ, giống như người ngồi đối diện cậu ta đây không phải chỉ là một học sinh giống cậu ta, mà là một giáo viên vậy.
Thế nhưng, khi cậu học sinh hồi tưởng lại các bước giải mà Tô Trà vừa nói, cảm thấy cô nói đúng, hóa ra đề này còn có thể giải như thế.
"Được rồi, bạn học, tôi phải đi rồi. Tạm biệt." Tô Trà nói xong thì đứng dậy, cô chuẩn bị mượn quyển sách vừa rồi về để tiếp tục đọc.