Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Bá Đạo - Chương 349

Cập nhật lúc: 2025-04-03 23:04:43
Lượt xem: 10

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5AewPLDZTt

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tô Trà khỏi bàn về khí chất, da thịt càng không cần nói, chiếc áo khoác màu đỏ này được cô mặc lên rất đẹp.

Màu đỏ làm nổi bật lên làn da mặt trắng hồng của cô, mái tóc đen dài được buộc tùy tiện phía sau, có vài sợi tóc lất phất trên mặt, làm dáng vẻ cô càng thêm ngây thơ yếu đuối.

"Đẹp, nhìn rất đẹp." Vương Tú Mi hài lòng cực kỳ, nhìn thấy con gái xinh đẹp như vậy bà khen lấy khen để.

Tô Thắng Dân và Tô Bảo bên cạnh cũng khen theo.

Tô Trà cũng thấy đẹp, đi dạo một vòng.

Tô Trà: Quả nhiên mình là thần tiên xinh đẹp nhất thế giới.

Ngẩng đầu ưỡn ngực

Đỏm dáng đủ rồi, Tô Trà tính cởi ra thì Vương Tú Mi bảo mặc như vậy ăn luôn, nói là nhìn đẹp lắm.

Hiện tại buổi trưa bên viện Nghiên cứu Khoa học không có việc gì, Tô Trà đúng lúc được nghỉ một ngày.

Sinh nhật được nghỉ thì cứ nghỉ ngơi thôi.

"Reng reng reng!"

Chuông điện thoại vang lên.

Tô Bảo bắt máy, trong chốc lát gác điện thoại rồi chạy lên phòng sách.

Tô Bảo gõ cửa, gọi lớn vào phòng: "Chị, có điện thoại tìm chị."

Trong phòng bếp, Tô Thắng Dân và Vương Tú Mi nghe thấy tiếng Tô Bảo cũng dừng việc lại, đi tới.

Lúc này, Tô Trà nhận điện thoại.

"A lô?"

"Trà Trà!" Đầu bên kia truyền đến giọng nói của Phó Kiều Kiều.

"Kiều Kiều." Tô Trà mỉm cười trả lời.

"Chúc Trà Trà sinh nhật vui vẻ, cô có ra ngoài không? Tôi có mua quà cho cô nè, nếu cô không ra ngoài thì tôi đến đưa quà cho cô." Phó Kiều Kiều rất vui, cách một chiếc điện thoại vẫn cảm nhận được niềm hạnh phúc của cô ấy.

"Ở nhà, cô muốn qua đây sao? Đúng lúc nhà tôi có cơm trưa." Tô Trà đáp.

"Được được được, tôi tới liền đây, nửa tiếng nữa sẽ tới."

"Không cần vội đâu, hay là tôi nói anh Trương lái xe đến đón cô nhé?"

"Không cần không cần, tôi nói anh tôi đưa tôi tới rồi."

Tô Trà nghe thấy lời này, sửng sốt chốc lát.

Phó Hành Khanh về rồi à?

"Cũng được." Tô Trà trả lời, hai người nói chuyện một hồi mới cúp máy.

"Kiều Kiều tới nhà chúng ta ăn cơm sao?" Vương Tú Mi thấy Tô Trà cúp điện thoại, mỉm cười hỏi.

"Dạ, nói là có quà muốn tặng con, con mời cô ấy tới nhà mình ăn cơm." Tô Trà giải thích.

"Được, càng đông càng vui, lát nữa gọi đám Trương Huy sang đây ăn cơm luôn đi." Tô Thắng Dân cười ha hả nói.

Khoảng chừng bốn mươi phút sau, Phó Kiều Kiều đã đến.

Tô Trà thấy sắp tới giờ thì ra cửa đón người, xe dừng lại bên cạnh, cô lơ đãng nhìn sang vị trí ghế lái.

Ở ghế lái, Phó Hành Khanh ngay trước mặt.

Đập vào mắt anh là bóng hình màu đỏ đẹp mắt.

Ánh mắt hai người vô tình chạm nhau, Tô Trà sửng sốt một chút rồi lập tức thu tầm mắt lại.

Ở ghế sau, Phó Kiều Kiều đi ra rồi.

Một tay cô ấy ôm chầm lấy bả vai Tô Trà, một tay khác chỉ về phía Phó Hành Khanh lắc lắc, tiện tiện nói: "Anh, anh về được rồi."

"Ừm." Phó Hành Khanh không xuống xe, nhìn sang Tô Trà.

Tô Trà cảm nhận được ánh mắt của Phó Hành Khanh cũng nhìn sang, đôi mắt xinh đẹp lại nhìn anh một lần nữa.

Nhìn nhau mấy giây, lần này Phó Hành Khanh dời mắt trước.

Đôi môi mỏng mím lại, hai tai anh không khống chế được nóng bừng lên.

Phó Kiều Kiều thần kinh thô thì thôi đi nhưng mắt đừng mù được không?

Huống hồ, cô ấy biết rõ tâm tư của anh trai, mới nhìn chằm chằm vào anh đây.

Tuy không rõ ràng nhưng Phó Kiều Kiều vẫn thấy được anh trai vậy mà đỏ mặt!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-349.html.]

Trong lòng cô ấy chửi bậy.

Bỗng nhiên anh trai cô ấy trở thành... "Người đàn ông xấu hổ"?

Tạm thời không thể tưởng tượng nổi!

.

Phó Kiều Kiều sợ hãi, quen biết anh trai nhiều năm như vậy mà đây là lần đầu tiên cô ấy thấy anh đỏ mặt.

Cô ấy lén lút liếc nhìn bạn thân Tô Trà, lại gần nhỏ giọng trêu chọc: "Anh tôi đỏ mặt đó."

Tô Trà nhìn Phó Kiều Kiều rồi ngẩng đầu nhìn trời.

Sau đó, Phó Kiều Kiều nghe thấy bạn mình nói một câu: "Ừm, hôm nay trời hơi nóng nhỉ."

Phó Kiều Kiều: Ơ...

Hôm nay, trời nóng sao?

Tô Trà bình tĩnh bày tỏ: Cô chỉ có thể giải vây tới đây thôi.

Cô đã cố gắng hết sức rồi!

"Anh muốn vào nhà ăn cơm không?" Cuối cùng Tô Trà vẫn hỏi.

Người đã tới rồi mà còn bảo người ta đi về thì cũng không tốt lắm, huống hồ lúc nãy mẹ Vương Tú Mi có nói mời mấy người Trương Huy cùng nhau ăn cơm.

Vì thế, thêm một Phó Hành Khanh chắc là không sao.

Thế nhưng, Phó Kiều Kiều bên cạnh giật mình, nhìn Tô Trà với vẻ mặt kinh ngạc.

Bỗng nhiên mời anh cô ấy, chẳng lẽ Tô Trà đã nghĩ thông rồi?

Ngay cả Phó Hành Khanh cũng nhìn sang, thấy dáng vẻ bình tĩnh của Tô Trà thì biết bản thân mình nghĩ nhiều rồi, cô không có ý đặc biệt gì.

Cho dù Phó Hành Khanh là người mới trong vấn đề cá nhân này, nhưng có một câu nói không sai, chưa ăn thịt heo chẳng lẽ còn chưa từng thấy heo chạy sao?

Con gái thích đàn ông chắc chắn không phải loại như Tô Trà.

Sau một giây, quả nhiên...

Chỉ thấy Tô Trà giải thích một câu: "Mẹ tôi bảo gọi bọn anh Trương cùng ăn cơm, càng đông càng tốt, nếu đã vậy thì ở lại ăn chung luôn đi."

Phó Kiều Kiều hiểu ý câu này là: Thêm anh trai cô ấy nữa cũng không sao?

"Ừm, được." Phó Hành Khanh trả lời, xoay bánh lái chạy qua chỗ đỗ xe ngay.

Cửa xe mở ra, đôi chân thon dài bước xuống.

Đến khi người đàn ông đứng thẳng người trước mặt Tô Trà, cô thầm cảm thán cao thật đấy.

Đoán chừng khoảng trên một mét tám lăm đi!

Mọi người đã đến, Tô Trà dẫn hai anh em nhà họ Phó vào nhà.

Vừa vào cửa, Vương Tú Mi trong bếp nghe thấy tiếng động, còn chưa thấy người đã vội vàng lớn tiếng chào hỏi.

"Kiều Kiều tới rồi à? Mau ngồi đi, cứ thoải mái như ở nhà nhé, Tô Thắng Dân, anh đi rót nước tiếp khách đi." Vương Tú Mi nói với Phó Kiều Kiều trước rồi mới nói với Tô Thắng Dân.

"Thím ơi, không cần đâu ạ..."

Phó Kiều Kiều còn chưa nói xong đã bị Vương Tú Mi cắt ngang.

"Không có gì, có mỗi ly nước thôi."

Trong phòng khách, Phó Hành Khanh lần đầu tiên đến nhà họ Tô, nghe thấy giọng nói người nhà của Tô Trà trong bếp, trong lòng anh hơi căng thẳng.

Này có phải là anh ra mắt phụ huynh không?

Thôi bỏ đi!

Phó Hành Khanh thầm hít sâu một hơi, khi nghe thấy tiếng bước chân đi ra từ nhà bếp thì ngẩng đầu lên ngay, ánh mắt anh nhìn sang phòng bếp.

Tô Thắng Dân mới tới cửa nhà bếp đã cảm thấy có ánh mắt đang nhìn ông, theo phản xạ nghiêng đầu nhìn lại.

Hay đấy, sao lại có thêm một người nữa rồi?

Tô Thắng Dân đối diện với ánh mắt Phó Hành Khanh, nụ cười trên mặt nhạt đi một chút.

Tục ngữ có câu đàn ông hiểu rõ đàn ông nhất, đương nhiên Tô Thắng Dân đối mặt với con heo muốn ủi củ cải trắng non nớt nhà ông cũng không tốt lành gì.

Chiến tranh bằng ánh mắt nổi lên, Tô Thắng Dân không nhường mà Phó Hành Khanh lạnh nhạt bình tĩnh.

Bỗng nhiên cảm thấy bầu không khí trong phòng thay đổi, Phó Kiều Kiều nhìn cha Tô Trà, sau đó nhìn anh trai nhà mình, cô ấy âm thầm nuốt nước miếng.

.

Loading...