Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Bá Đạo - Chương 348
Cập nhật lúc: 2025-04-03 23:04:41
Lượt xem: 10
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7KjPjkLZs8
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trong phòng riêng có ba người, một người đàn ông trong đó có vẻ ngoài nữ tính ngẩng đầu nhìn đám Tần Mạt, gương mặt xinh đẹp nở nụ cười trêu chọc: "Ba người tới muộn, phạt ba ly rượu nha."
"Hứ, Diệp Tòng Dung, cậu đừng có tìm cớ chuốc rượu, hẹn sáu giờ rưỡi mà giờ mới có sáu giờ hai tám." Tần Mạt tức giận đưa cổ tay ra.
Diệp Tòng Dung cũng lớn lên trong trụ sở lớn, tính tình anh ấy xấu xa vô cùng, không cẩn thận sẽ bị lừa.
Có điều Diệp Tòng Dung có gương mặt lừa gạt người khác, lúc nhỏ còn bị người ta gọi là cô bé.
Chẳng qua mắt nhìn người của Diệp Tòng Dung không tốt lắm, vậy mà lại đi thích Lý Bạch Lộ.
Nhắc tới Lý Bạnh Lộ, Tần Mạt nhớ ra cô ta bị đưa đến nông thôn cũng khá lâu rồi, nhà họ Lý vẫn không đón người về.
Tần Mạt lén lút nhìn Diệp Tòng Dung, nói thầm trong bụng, đừng nói tên này không còn thích Lý Bạch Lộ nữa nha?
Lúc Lý Bạch Lộ bị đưa đi thì Diệp Tòng Dung không ở thành phố Bắc Kinh, vì hai tháng trước có công việc nên anh ấy mới trở về thành phố Bắc Kinh.
Một đám người con trai uống quá nhiều sẽ tùy tiện.
"Diệp Tòng Dung, cậu không còn... hức, thích cô gái nhà họ Lý nữa à?" Tần Mạt miệng lớn, một câu cứ nói thẳng ra ngoài.
"Ha ha ha, Tần Mạt, cậu nói gì thế, Diệp Tòng Dung có bạn gái rồi, tôi có gặp qua, dáng vẻ rất xinh đẹp, chuyện Lý Bạch Lộ lâu lắm rồi mà."
Có bạn thân nghe Tần Mạt nói thì không nhịn được cười ha hả, nói đỡ Diệp Tòng Dung hai câu.
Tần Mạt trợn tròn mắt, kinh ngạc nhìn sang Diệp Tòng Dung.
"Cậu có người yêu rồi?" Tần Mạt lớn tiếng hỏi.
"Có rồi, lần sau dẫn đến cho các cậu xem." Diệp Tòng Dung cười đáp.
Tần Mạt im lặng một chút, có thật kìa.
Bất lúc lúc nãy nhắc tới Lý Bạch Lộ nên giờ cả đám người cũng nói vài câu.
Lúc trước, Lý Bạch Lộ đột nhiên bị đưa đi không rõ chuyện như thế nào, đám Tần Mạt chỉ biết cô ta gặp phải rắc rối nên người nhà đưa về nông thôn tránh, cụ thể gây thù với ai thì không ai biết cả.
Đàn ông mà, không có lòng hóng chuyện, nói vài câu đã cho qua.
Nhắc tới Lý Bạch Lộ, vẻ mặt Diệp Tòng Dung rất bình tĩnh, không nhìn rõ có cảm xúc như thế nào.
Khoảng chừng mười giờ tàn cuộc, những người khác tham gia công việc đều dọn ra ngoài ở, ngay cả Tần Mạt và Trầm Trang đều có phòng trọ nên sau khi cơm nước xong, Phó Hành Khanh một mình về trụ sở lớn.
Uống rượu không thể lái xe.
Phó Hành Khanh dứt khoát đi bộ về, đi lính nên có thể chất tốt, thường ngày huấn luyện thân thể trong quân đội cũng không phải để không.
Người cao chân dài, bước đi nhanh hơn những người khác.
Sau một tiếng, Phó Hành Khanh về nhà khoảng mười một giờ.
Vào lúc này, trong nhà ông bà cụ đã đi ngủ, Phó Hành Khanh cố ý đi khẽ vào nhà.
Lên lầu hai, Phó Hành Khanh vừa mở cửa phòng mình thì Phó Kiều Kiều phòng bên cũng mở ra.
Phó Kiều Kiều đi tới ngửi thấy mùi rượu trên người anh trai, ghét bỏ ra mặt.
"Anh, ngày mai anh có bận gì không?" Phó Kiều Kiều chủ động nói.
"Có việc." Phó Hành Khanh trả về hai chữ.
Lời nói tới miệng bị hai chữ của Phó Hành Khanh chặn lại, Phó Kiều Kiều nghẹn họng.
"Anh có việc gì, em muốn nhờ anh chở em ra cửa hàng bách hóa mua đồ, ngày kia là sinh nhật Trà Trà, em muốn mua quà cho cô ấy." Phó Kiều Kiều chưa hết hy vọng.
Thật ra đi nhờ xe là giả, mượn tiền mới là thật.
Đúng vậy, đồng chí Phó Kiều Kiều lại hết tiền.
.
Phó Kiều Kiều nói xong còn lén lút nhìn anh trai mình, quả nhiên Phó Hành Khanh đã dừng bước chân.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-348.html.]
He he, biết ngay anh trai nghe tới chuyện liên quan tới Tô Trà thì dừng lại mà.
"Hôm kia là sinh nhật Tô Trà?" Phó Hành Khanh thấp giọng hỏi.
"Đúng vậy." Phó Kiều Kiều gật đầu, chu đáo nói: "Nên là anh ơi, cho em mượn ít tiền nha? Dạo này em có hơi kẹt chút."
"Có khi nào mà em không kẹt tiền không?" Phó Hành Khanh hỏi ngược lại nhưng vẫn nói: "Ngày mai đưa em đi cửa hàng bách hóa."
"Vậy còn tiền..." Cô ấy muốn nói rồi lại thôi.
"Mượn." Phó Hành Khanh bỏ lại một chữ rồi vào phòng, tiện tay đóng cửa lại, anh không muốn nhìn thấy dáng vẻ cười trộm của Phó Kiều Kiều.
Vào trong phòng, anh mở nút cổ áo, tiếp theo là nút thứ hai, thứ ba... Cởi áo khoác tiện tay ném lên trên ghế.
Bên trong người đàn ông mặc chiếc sơ mi màu xanh dương, không còn áo khoác nên sơ mi không thể che giấu được thân hình tốt của anh, khi nhấc tay có thể thấy rõ đường cơ bắp hoàn mỹ.
Anh bước vào phòng tắm.
Dòng nước ấm áp dội lên người, những giọt nước chảy xuống trên da thịt màu đồng khỏe mạnh, b.ắ.n tung tóe.
Anh đưa tay lau nước trên mặt, lông mi cong dày hơi ướt át.
Vài phút sau Phó Hành Khanh trở lại phòng, trên đầu tựa ở giường anh tiện tay lấy một quyển sách mở ra.
Ban đầu, theo kế hoạch của anh thì ngày mai anh sẽ đi tìm Tô Trà.
Thế nhưng, hai câu lúc nãy của Phó Kiều Kiều làm anh thay đổi kế hoạch.
Ngày kia là sinh nhật Tô Trà thì để ngày kia gặp mặt tốt hơn.
Cơ mà, anh phải tặng quà sinh nhật gì đây?
Đắt quá Tô Trà sẽ không nhận... nên tặng gì mới được?
Thời gian trôi qua nhanh như cái chớp mắt.
Hôm nay là sinh nhật Tô Trà, sáng sớm Vương Tú Mi đã ra ngoài mua đồ ăn.
Đợi đến khi Tô Trà tỉnh dậy thì Vương Tú Mi cũng mua đồ ăn về.
Bữa sáng của Tô Trà là bát mì trường thọ, Tô Thắng Dân làm mì sợi còn Vương Tú Mi nấu, trong mì còn có hai trứng gà chiên.
Đôi vợ chồng nhìn con gái ngoan ngoãn ăn mì trường thọ, trong lòng vui vẻ vô cùng.
Tô Bảo ăn mì và trứng gà bên cạnh.
Trứng chiên của cậu và chị gái đều do mẹ làm giống nhau nhưng mì sợi thì lại không, bát cậu bé ăn không phải là mì trường thọ, cũng không phải do cha làm mà là loại mì mua bên ngoài về.
Đều cùng cha mẹ sinh ra, thời gian lâu như vậy nên Tô Bảo đã học được cách bình tĩnh.
Cậu bé nhận ra một chân lý, chính là: Làm người không nên so đo với người khác.
Vì tình thương của cha như núi, tình thương của cha như núi.
Tô Bảo cảm thấy tình cha ở chỗ chị gái, còn núi ở chỗ mình.
"Con gái, con muốn quà gì, cha mua cho con."
"Trà Trà, hôm qua mẹ thấy áo khác màu đỏ ở cửa hàng bách hóa, mẹ có mua cho con để trong phòng rồi, để mẹ lấy cho con xem thử, chắc chắn con sẽ rất thích, mặc vào cũng sẽ rất đẹp."
Vương Tú Mi nói xong thì vội vàng trở về phòng, chưa tới một phút đã mang chiếc áo khoác màu đỏ ra.
Màu đỏ chói nhìn rất đẹp, kiểu dáng cũng rất tốt.
"Đây, thử một chút đi." Vương Tú Mi lấy ra, bảo Tô Trà đứng dậy thử.
Nhìn thấy mẹ mình tinh thần vui vẻ, Tô Trà nghe lời đứng dậy mặc áo khoác.
Phải nói là trông rất ưa nhìn.
Thật ra phong cách màu đỏ rất kén người mặc, nếu chọn người có màu da sẫm mặc vào rất khó nhìn, người không có khí chất mặc vào trông rất quê mùa.
.