Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Bá Đạo - Chương 347

Cập nhật lúc: 2025-04-03 23:04:39
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6AXRsZiZ2P

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Phó Kiều Kiều bực mình không nói, trong lòng trả về một chữ... Không!

Nói giỡn, có bà cụ ở nhà, ông cụ còn dám cho cô ấy tay đ.ấ.m chân đá à? Không lẽ muốn bị bà cụ nhắc tới chết?

Có điều Phó Kiều Kiều cũng cảm thấy võ thuật của mình thụt lùi, mới tập luyện cùng Phó Hành Khanh có bao lâu đâu mà cả cơ thể nhức mỏi kinh khủng, nửa năm nay cô ấy sa đọa quá rồi.

Chẳng qua chuyện này gác sang một bên.

Mười mấy phút sau, Phó Kiều Kiều nhìn thấy Phó Hành Khanh mang theo đầu tóc đầy nước chảy xuống, rõ ràng mới thay quần áo, rõ ràng trông dáng vẻ muốn đi ra ngoài, cô ấy nhịn không được hỏi:

"Anh, anh muốn ra ngoài à?"

"Trầm Trang hẹn ăn cơm." Phó Hành Khanh vừa đi ra ngoài vừa đáp lại một câu.

Nghe nói đi ăn với đám Trầm Trang, Phó Kiều Kiều không hứng thú.

Còn may, cô ấy còn tưởng là anh trai tắm rửa thay quần áo muốn đi gặp Tô Trà, không ngờ là hẹn đám bạn thân ăn cơm tối.

Nhưng mà nghĩ lại, Tô Trà bận rộn tới vậy, đối xử với Phó Hành Khanh cũng không đặc biệt gì, quả nhiên cô ấy nghĩ nhiều rồi.

Tô Trà sao có thể ăn cơm với anh trai được?

Hơn nữa, một người tính cách thẳng như cột thép như Tô Trà sao có thể tiến triển nhanh với Phó Hành Khanh như vậy được?

Buồn cười, không thể nào.

Tại chỗ khác, Tô Trà ở viện Nghiên cứu Khoa học hoàn toàn không hay biết bạn thân đang thầm chửi mắng tính tình của mình trong lòng, lúc này cô với Cố Ích đang chuẩn bị quần áo đi họp bên quân đoàn.

Tô Trà theo sau Cốc Ích, lờ mờ đoán được mục đích buổi họp hôm nay.

Lần trước, thầy Bành Trường Phong và đàn anh La Tân Hoa có đề cập tới dự án mới kia.

Chắc hẳn cuộc họp vì chuyện này.

Không chỉ có Tô Trà theo Cốc Ích đi họp mà còn có các giáo sư khác trong viện Nghiên cứu Khoa học, trong đó có Vương Vinh Bình và các vị giáo sư chuyên về phương diện điện tử.

Cho nên, cuộc họp này tám chín phần là vì dự án mới kia.

Dạo này vì dự án máy vi tính nên Vương Vinh Bình giao lưu với Tô Trà rất nhiều, còn phải nói sao, hai người đi cũng không quên công việc, ghé vào nhau thảo luận dự án này.

Vì có nhiều người nên tách ra hai xe, Tô Trà và Vương Vinh Bình ngồi chung xe của Trương Huy.

Hai người lên xe ngồi cũng nói không ngừng nghỉ, tiếp tục bàn về card màn hình.

Ở phía trước, Trương Huy nghe P gì đó rồi bộ mạch chủ gì đó, hoàn toàn không hiểu, cứ như sách trời vậy, quả thật câu nói kia rất đúng, khác nghề như cách núi mà.

Dù Trương Huy không đọc nhiều sách nhưng có đi trường quân sự học hành một khoảng thời gian, thành tích văn hóa vẫn có thể xem được, thế nhưng chút tri thức trong bụng anh ấy so với những vị giáo sư viện Nghiên cứu Khoa học thật sự không đủ nhìn.

Anh ấy khâm phục Tô Trà, tuổi trẻ mà đã có thể thảo luận với các vị giáo sư, quả nhiên người thông minh không giống người thường mà.

Bốn mươi phút trôi qua, đã đến nơi tổ chức họp.

Tô Trà và Vương Vinh Bình xuống xe, cùng đi với nhóm Cốc Ích lần nữa, lần này hai người không nói chuyện công việc mà chỉ im lặng đi theo.

Sau vài phút, cả nhóm người đi vào phòng họp.

Trong phòng họp, người quân đoàn đã tới, Cốc Ích đầu hàng đến chào hỏi với đối phương rồi từng người vào chỗ ngồi.

Sau đó bắt đầu nói chuyện chính, Cốc Ích là người thương lượng với quân đoàn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-347.html.]

.

Tô Trà ngoan ngoãn ngồi nghe, còn không quên ghi chép lại.

Việc ghi chép cuộc họp luôn là thói quen của Tô Trà.

Khoảng chừng nửa tiếng sau, Tô Trà ghi được một ít nội dung của cuộc họp.

Đó là quân đoàn cần chấp hành một nhiệm vụ rất quan trọng, cần dùng tới điện thoại di động viện Nghiên cứu Khoa học mới phát minh ra, có thể do nơi chấp hành không phải là thành phố Bắc Kinh nên việc thu tín hiệu có hơi rắc rối.

Còn quân đoàn thì hy vọng viện Nghiên cứu Khoa học có thể cung cấp một số thứ trợ giúp hữu ích như phương tiện liên lạc, tốt nhất là có thể lợi dụng phương diện điện tử để có thể điều tra ra nơi chốn mục tiêu cần thiết của họ.

Về phần nhiệm vụ quân đoàn là gì thì họ không nói, viện Nghiên cứu Khoa học cũng không hỏi, bọn họ chỉ nghiên cứu khoa học, những chuyện khác không nên hỏi thì thôi, cũng không hiếu kỳ.

Vương Vinh Bình đứng lên giải thích về chuyện tín hiệu điện thoại di động, thật ra điện thoại không nhất thiết phải dùng trạm cơ sở thông tin liên lạc để thu tín hiệu mà cũng có thể thu tín hiệu thông qua vệ tinh.

Thế nhưng có hơi rắc rối chút, thu nhận tín hiệu từ vệ tinh không chắc chắn đảm bảo có thể ở chỗ nào cũng được.

Các vị lớn ông một câu tôi một câu bàn luận, còn Tô Trà không có lên tiếng.

Bởi vì cô đột nhiên nghĩ tới thứ điều tra ra địa điểm mà quân đoàn vừa nói chẳng phải là máy theo dõi tín hiệu sao?

Hơn nữa, bút thu âm cũng có thể dùng được.

Thế nhưng, việc này hơi rắc rối, máy theo dõi tín hiệu, tên như ý nghĩa, nghe phát đã biết phải cần thu nhận tín hiệu mà nếu muốn dùng để điều tra thì phải cần tới máy tính.

Công năng máy theo dõi tín hiệu là có thể bắt được tín hiệu vệ tinh, khi máy thu được tín hiệu theo dõi thì phải thông qua máy vi tính lấy những số liệu này ra rồi tiến hành xử lý.

Sau khi máy vi tính thực hiện tính toán sẽ dò ra được vị trí người sử dụng máy theo dõi, từ kinh độ vĩ độ đến độ cao, tốc độ và thời gian.

Ở thế hệ sau, máy theo dõi định vị GPS các loại rất phổ biến và chỉ cần vài trăm đồng là có thể mua được, nhưng những thứ lặt vặt bình thường kia vào thời đại này thật sự rất khó khăn, vệ tinh chưa thể thu nhận nhiều như vậy, làm cho việc thu nhận tín hiệu cũng trở thành một vấn đề nan giải.

Vì vậy, có một số việc nhìn thì dễ nhưng làm rất khó.

Tô Trà vẫn không nói gì cho tới khi cuộc họp kết thúc, cô còn bận suy nghĩ đây.

Sau khi trở lại viện Nghiên cứu Khoa học, Tô Trà và Vương Vinh Binh cùng nhau vào phòng thí nghiệm, hơn nửa ngày không ra ngoài.

Trời chập tối, một chiếc xe đỗ trước cửa quán cơm.

Cửa xe mở ra, ba người đàn ông mặc phong cách khác nhau từ trên xe xuống.

"Chúng ta vào đi, đám Diệp Tòng Dung chắc cũng tới rồi." Tần Mạt vừa xuống xe đã nói trước.

Trầm Trang và Phó Hành Khanh gật đầu, ba người nhanh chân vào trong.

Ba người đàn ông, ba phong cách khác nhau. Phó Hành Khanh điềm tĩnh nghiêm túc, cả người toát ra khí chất nam tính.

Tần Mạt bất cần đời, lãng tử không bị trói buộc.

Trầm Trang ôn hòa như ngọc, nhã nhặn lịch sự.

Cả ba người đều có khí chất nổi bật rõ ràng, xem ra cũng không phải là người thường.

Vào trong quán ăn không ít người liếc mắt nhìn, ba người họ đã quen, đi thẳng lên lầu hai.

Đến chỗ phòng riêng, Tần Mạt đẩy cửa đi vào.

.

Loading...