Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Bá Đạo - Chương 331

Cập nhật lúc: 2025-04-03 23:03:06
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/qVxCAveml

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Vâng." Tô Trà gật đầu, ngay sau đó theo Cốc Ích đến văn phòng, Trương Huy cũng theo phía sau.

Sau khi tới văn phòng của Cốc Ích, chỉ có Cốc Ích và Tô Trà vào trong, còn Trương Huy thì đứng bên ngoài văn phòng để canh cửa.

Trong văn phòng, Cốc Ích cảm thấy gần đây văn phòng của mình có rất nhiều khách đến.

Từ sau khi Tô Trà xin được phê duyệt dự án mới, đám người trong viện Nghiên cứu Khoa Học đều tìm cớ để đến văn phòng của ông ta để la cà, vẫn chưa từ bỏ ý định dò hỏi chuyện tổ dự án của Tô Trà tuyển người.

Nói đến chuyện tuyển người cho dự án lần này, Tô Trà là biểu hiện cho câu hoàng đế không vội mà thái giám đã gấp, dự án đã được phê duyệt rồi nhưng đến bây giờ tổ dự án của Tô Trà chỉ mới có bốn người.

Ngoài Tô Trà và Vương Vinh Bình ra thì vẫn còn có hai người trong dự án lúc trước được chọn làm trợ lý.

Thế nên nói nhiều như vậy thì tổ dự án của Tô Trà vẫn là miếng bánh ngon bị mọi người dòm ngó.

Một đám người muốn tham gia, Tô Trà lại không có chút nóng nảy nên Cốc Ích cũng không còn cách.

Đám người đó không làm ông ta lo lắng nhưng chuyện cấp bách của lão Bành tương đối quan trọng, chuyện chọn người cho tổ dự án không phải vội.

Cốc Ích kéo ghế ra rồi ngồi xuống, ông ta đi thẳng vào vấn đề: "Tô Trà, sáng nay lão Bành có gọi điện thoại tới, khi đó em đang ở phòng thí nghiệm nên tôi không tiện làm phiền."

"Lão Bành gọi điện tới nói gần đây bên ông ấy có một dự án, nếu em thấy hứng thú thì có thể tham gia."

"Thầy ư?" Tô Trà sửng sốt, cô suy nghĩ một lúc nhưng vẫn không từ chối.

Bây giờ trong tay cô vẫn còn hai dự án, một dự án thông tin sắp kết thúc, một dự án khác là máy vi tính vừa mới bắt đầu, Tô Trà suy nghĩ nếu tham gia dự án bên lão Bành, không biết bên này của cô có quá bận rộn không nữa.

Nhưng lão Bành đã gọi điện đến, không nhắc tới chuyện dự án, Tô Trà định gọi điện thoại để nói chuyện rõ ràng.

Nghe thấy Tô Trà muốn gọi điện thoại, đương nhiên là Cốc Ích cảm thấy không thành vấn đề, cô cứ tùy tiện dùng điện thoại trong văn phòng của ông ta.

Đừng nói là Tô Trà mượn dùng điện thoại, cho dù Tô Trà mượn dùng cả văn phòng thì ông ta cũng sẽ nhường cho cô đầy vui vẻ, không nói tiếng nào.

Tô Trà cầm điện thoại lên, gọi vào số mà lão Bành đã để lại cho cô.

"Tu tu... Tu tu... Tu tu..."

Điện thoại vang lên vài tiếng, rốt cuộc cũng có người nghe máy.

"A lô, Tô Trà đấy à?" Đầu dây bên kia điện thoại truyền tới giọng nói của lão Bành.

"Vâng, là em đây thưa thầy." Tô Trà đáp lại một tiếng.

Trong lúc Tô Trà và Bành Trường Phong nói chuyện điện thoại, Cốc Ích nhẹ nhàng ra ngoài, ông ta không định ở lại nghe cuộc trò chuyện của Tô Trà và lão Bành, lỡ như có bí mật nào đó thì sẽ không được tốt mấy.

Cốc Ích vừa bước ra đã nhìn thấy Trương Huy đang canh cửa, vì thế Cốc Ích cũng đứng bên ngoài cửa.

Vài phút trôi qua, một tiếng "cạch" vang lên, Tô Trà bước ra.

"Viện trưởng Cốc, trong khoảng thời gian này em cần qua bên chỗ thầy Bành, nhưng dự án máy vi tính bên đây em cũng sẽ không làm chậm trễ." Tô Trà chủ động lên tiếng.

"Ừ, em nghĩ kỹ là được rồi, vẫn là câu nói cũ, tuổi trẻ đừng nên cố gắng quá sức." Cốc Ích khuyên một câu thấm thía.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-331.html.]

"Em biết rồi." Tô Trà trả lời.

"Được rồi, không phải em muốn về nhà à, nhanh về đi, không còn sớm nữa đâu."

"Hẹn gặp lại viện trưởng." Sau khi nói xong câu này, Tô Trà xoay người rời khỏi cùng với Trương Huy.

Tô Trà vừa đi vừa nghĩ.

Cô vốn nghĩ bản thân có thể nhàn rỗi được một khoảng thời gian, nhưng cuộc điện thoại của lão Bành lại khiến cô bắt đầu bận rộn.

Cảm giác bận rộn, Tô Trà tỏ vẻ: Đau nhưng cũng rất vui!

Vừa rồi lão Bành cũng đã nói qua trong điện thoại, dự án bên này của ông ấy là một cơ hội rất tốt để Tô Trà học tập.

Mà Tô Trà lại không muốn từ bỏ cơ hội này.

Cơ hội không giống nhau, người xưa đã từng nói: Tận dụng thời cơ, mất rồi sẽ không còn nữa…

Thời gian tựa như miếng bọt biển, vắt ra là sẽ có.

Tô Trà cảm thấy bản thân là miếng bọt biển bị vắt nát rồi, không còn một chút nước, sắp trở thành một con cá khô rồi.

Gần đây cô quá mức bận rộn, chân trước Tô Trà vất vả làm xong mọi việc để chuẩn bị cho dự án máy vi tính, chân sau đã nghe thấy Bành Trường Phong gọi điện tới bảo cô chuẩn bị qua bên tổ dự án của ông ấy.

Sau khi cô ra khỏi phòng thí nghiệm, ngựa không ngừng vó mà chạy tới căn cứ ở bên kia.

Cũng may là Tô Trà có nghỉ ngơi trên xe được một lúc, sau khi xe chạy vào thì đúng lúc Tô Trà vừa tỉnh dậy.

Cô mở cửa bước xuống xe, nơi này vẫn không thay đổi chút nào, Tô Tràn nhìn quang cảnh xung quanh, cảm khái rằng khoảng thời gian mình không ở đây, mọi thứ như cũ!

Lúc trước Tô Trà tới căn cứ rất nhiều lần, ai ở đây cũng biết cô, khi cô vừa bước xuống xe lập tức có người nhận ra, chủ động bước đến chào.

"Tô Trà, em đến rồi, lúc trước từng nghe lão Bành nói là em sẽ đến đây, tôi còn nghe nói em vẫn còn một dự án trong tay nên đoán là em sẽ không nhận lời, không ngờ em lại thật sự tới." Người nói chuyện là thành viên cùng tham gia dự án máy bay không người lái.

Tô Trà nhìn thấy đối phương, trên khuôn mặt lập tức lộ ra nụ cười nhạt, cô nói: "Em có chút bận nhưng mà thầy nói đây là một cơ hội tốt để học tập, nên em nhanh chóng chạy đến đây, cố gắng tận dụng để học tập cho tốt, cơ hội như vậy không có nhiều."

"Ha ha ha, đúng vậy, đây là dự án do lão Bành tự nhận, có không ít người muốn tham gia nhưng lão Bành vẫn luôn nhớ thương đứa học trò là em. Đúng rồi, lần này đàn anh của em cũng đến, em nhớ phải từ từ làm quen đấy nhé." Đối phương cười sang sảng đáp lại.

"Đàn anh ư, vậy em phải đến làm quen một chút." Tô Trà mỉm cười trả lời.

"Đúng rồi, em vẫn chưa gặp đàn anh của mình bao giờ, chúng ta cùng bước ra từ đại học Quốc Gia, tuổi còn lớn hơn tôi rất nhiều, năm nay cũng đã năm mươi tuổi rồi, là cái người trong lĩnh vực của chúng ta!" Đồng nghiệp giơ ngón tay cái lên, sau đó tiếp tục giới thiệu về người học trò lớn tuổi này của lão Bành.

Tô Trà vẫn luôn nghiêm túc lắng nghe, khi đồng nghiệp ngừng lại Tô Trà còn phối hợp lộ ra các biểu cảm khác nhau.

Dáng vẻ này của Tô Trà làm đồng nghiệp có cảm giác thành tựu không rõ tên, đồng nghiệp tiếp tục nói rất nhiều chuyện về người đàn anh này của cô.

Năm nay lão Bành cũng đã gần sáu mươi tuổi rồi, anh ta nói năm nay người học trò đó đã năm mươi tuổi, nói cách khác sau khi lão Bành tốt nghiệp không được bao lâu là đã có học trò rồi.

Có thể thấy khi còn trẻ lão Bành cũng là một nhân vật nổi danh.

.

Loading...