Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Bá Đạo - Chương 321

Cập nhật lúc: 2025-04-03 23:02:46
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7KjPjkLZs8

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Dự án điện tử viễn thông bắt đầu, cũng gây một trận ồn ào ở Bắc Kinh.

Lãnh đạo cấp cao họp, nếu muốn chọn một chỗ để làm điểm thí nghiệm cho dự án điện tử viễn thông này, sau khi cân nhắc kĩ lưỡng, họ quyết định đặt ở Bắc Kinh.

Điều này cũng cần cân nhắc kĩ, thứ nhất, Bắc Kinh dù sao cũng là một thành phố lớn, kinh tế phát triển tương đối thịnh vượng, nguồn cung cấp điện ở trung tâm Bắc Kinh và các vùng ngoại ô cũng tương đối lý tưởng. Hơn nữa, dự án điện tử viễn thông này cũng không nguy hiểm.

Còn việc xây dựng tháp tín hiệu, cấp trên đã họp với nhà máy điện để bắt đầu công tác chuẩn bị, khối lượng công việc quá nhiều, nhà máy điện không đủ người nên phải tuyển người, không phải ai cũng làm việc ở trên cao, mọi người đều phải qua bài đánh giá mới có thể làm.

Hơn nữa, dựa vào lời khuyên của các chuyên gia, tốt nhất nên để các trạm thu phát sóng cách xa ít nhất 100m với nhà dân, và cách 20m với mặt đất.

Do đó, không ít trạm điện tử viễn thông được đặt trên núi, mỗi ngày sẽ có xe tải vận chuyển vật liệu, sau đó mới chuyển lên núi, mà vì đường núi dốc nên phải dùng ngựa kéo để vận chuyển vật liệu lên.

Trạm viễn thông bắt đầu khởi động, bàn dân cảm thấy hơi hiếm thấy, cũng có không ít người đến hóng chyện, dân thường còn đang vui vẻ trò chuyện cùng nhân viên công tác, hỏi đây là vì cái gì vậy? Nhưng nhân viên đã giải thích rồi, dân thường vẫn không hiểu, nhưng hai bên vẫn nói cười ha hả, khung cảnh có chút vui vẻ, còn người dân không có việc gì cũng sẽ giúp đỡ chuyển đồ lên.

Động tĩnh ở Bắc Kinh lớn như vậy, thế lực khắp nơi đều đứng ngồi không yên.

Một đám người trước đây đều nói hợp tác đã tập hợp lại với nhau, mỗi ngày đều gọi lên Bộ Ngoại giao thúc giục, sau đó hỏi thăm Bắc Kinh ồn ào như vậy là định làm gì?

Bộ Ngoại giao tỏ vẻ, có làm gì cũng không thể nói được đâu!

Đây chính là chuyện đặc biệt bí mật, nếu cứ tuỳ tiện nói ra cho người khác, vậy thì còn gì là bí mật?

Người trong Bộ Ngoại giao cho rằng gần đây bọn họ quá bận rộn, ngày nào cũng có một đám người tiếp cận, khiến bọn họ đều phải tăng ca.

Viện Nghiên cứu Khoa học, phòng thí nghiệm.

Tô Tràã ở trong phòng thí nghiệm hai ngày rồi, không chỉ có cô ấy, mà còn có giáo sư Vương Vinh Bình và những người còn lại trong nhóm dự án, nếu không phải bắt buộc phải chừa ra chút thời gian ra ngoài ăn cơm, bọn họ có thể bỏ luôn việc ăn, từng người đều muốn cơ thể tự sinh trưởng bình thường trong phòng thí nghiệm.

Cuối cùng, Cốc Ích đành phải tự mình bắt người, xụ mặt lôi Tô Trà và Vương Vinh Bình ra ngoài. Hai người cầm đầu đã ra ngoài, những người còn lại trong tổ dự án mới ngoan ngoãn đi ra theo nghỉ ngơi.

Tổ dự án có tám người, quần thâm mắt của mấy người đã gần như bắt kịp gấu trúc.

“Tô Trà, lão Vương nữa, còn có mấy người, nghỉ ngơi hết cho tôi. Mấy người về mà soi gương xem mặt mình đi, người không biết còn tưởng rằng mấy người đóng phim kinh dị đó? Nếu giờ tôi không đến, chẳng phải còn phải gọi xe cấp cứu đến khiêng mấy người đi hả?” Cốc Ích nghiêm mặt khiển trách.

Sau khi bị tóm, Tô Trà cũng thật sự rất mệt, nghe lời khiển trách của viện trưởng Cốc, cũng không khống chế được mà đưa tay lên che miệng ngáp.

Những người khác nhìn động tác của Tô Trà, cũng không khống chế được mà từng người đều ngáp.

Cốc Ích nhìn bộ dạng bây giờ của nhóm này, quả thật là vừa tức vừa buồn cười.

“Tô Trà, đặc biệt là em với lão Vương, hai người mau đi nghỉ đi, một người thì tuổi trẻ ỷ có sức khoẻ nên không chú ý, một người thì tuổi lớn mà còn cậy mạnh, hai người này muốn lên trời hết phải không?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-321.html.]

“Ừm, bây giờ em về đây.” Tô Trà gật gật đầu, thầm nghĩ muốn thí nghiệm cũng không vội, còn phải về nhà kiểm tra, mày mò tài liệu, khi nào quay lại tiếp tục làm.

Cốc Ích thấy Tô Trà đồng ý đáp lời, tức giận trong lòng cũng dịu đi đôi chút.

Vương Vinh Bình tuổi đã cao, hai ngày nay thật sự là quá sức chịu đựng, vì vậy trực tiếp chào Cốc Ích rồi xoay người về kí túc xá nghỉ ngơi.

Ây dà, hành hạ hai ngày, eo tôi cũng phế mất thôi.

“Được rồi, được rồi, về nghỉ ngơi hết đi, hôm nay không được về phòng thí nghiệm nữa, nếu để tôi phát hiện được, mấy người biết tay tôi.” Cốc Ích khoát tay ra hiệu cho mọi người đi về.

Nói xong, Cốc Ích định quay lại dùng khoá khoá cửa phòng thí nghiệm của Tô Trà lại, để mấy người này thật sự về nghỉ ngơi.

Tô Trà xoay người, mang theo Trương Huy rời đi. Cô đã không về nhà một tuần rồi, một tuần lễ chỉ loanh quanh ở trường hoặc ở Viện Nghiên cứu Khoa học, đương nhiên đa số thời gian đều là ở viện, hai ngày nay ở trong phòng thí nghiệm đành phải xin nghỉ ở trường hai ngày.

Vài phút sau.

Ngồi ở ghế sau xe, xe chậm rãi lăn bánh, Tô Trà hơi cuộn mình, tựa vào cửa kính xe ngủ thiếp đi.

Tám giờ sáng, ánh nắng vàng óng ánh chiếu xuống mặt Tô Trà, nhuộm lên làn da trắng nõn của cô vẻ ấm áp…

Đây là một cuộc quyết đấu giữa anh trai và em gái, hơn nữa còn là một cuộc quyết đấu đã phân biệt thắng thua từ lâu.

Phó Kiều Kiều nhìn người anh trai vừa từ quân đội trở về trước mặt cô ấy, chưa cả kịp thay ra bộ quân trang mà anh đã nóng lòng muốn hỏi thăm tình hình của Tô Trà đến vậy sao?

Là một người bạn tốt, Phó Kiều Kiều bày tỏ cô ấy sẽ không bao giờ phản bội bạn tốt của mình.

Nhưng sự thật là đã hơn một tháng Phó Kiều Kiều không gặp Tô Trà, cô ấy cũng không biết Tô Trà bận việc gì, gọi điện thoại mấy lần Tô Trà cũng không có ở nhà.

"Anh à, sao anh vừa trở về đã hỏi thăm tình hình của Tô Trà vậy? Dăm ba bữa cũng không thấy mặt anh ở nhà lúc nào, mà Tô Trà cũng thường xuyên bận rộn mười ngày nửa tháng muốn liên lạc cũng không liên lạc được. Em thực sự cảm thấy hai người không thích hợp, không nói đến chuyện Trà Trà có nhìn trúng anh hay không, cho dù cô ấy có thực sự coi trọng anh thì một hai năm hai người không gặp nhau lấy một lần, không sợ người cạy…” Góc tường ư?

Đang định nói mấy chữ tiếp theo, Phó Kiều Kiều vừa ngẩng đầu đã đối diện với tầm mắt của Phó Hành Khanh, nửa câu cũng không dám nói tiếp.

Ồ, được, không nói thì không nói.

"Anh à, tình hình gần đây của Trà Trà em thật sự không biết, bọn em cũng không có liên lạc với nhau, nếu anh không tin thì bây giờ em có thể gọi điện thoại chứng minh. Trà Trà thật sự không có ở nhà, em cam đoan." Phó Kiều Kiều giơ tay lên làm động tác xin thề.

Tuy nhiên Phó Hành Khanh trực tiếp nhìn qua, ngay sao đó nói: "Gọi điện thoại."

"Anh à, gọi thật ạ, em đã nói với anh là không có ai ở nhà mà, được rồi, em gọi, em gọi còn không được sao?" Phó Kiều Kiều nhìn chằm chằm vào anh trai của mình, cầm lấy điện thoại rồi quay số.

.

Loading...