Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Bá Đạo - Chương 32

Cập nhật lúc: 2025-03-30 14:39:28
Lượt xem: 69

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7KjPjAvqLj

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tối hôm đó, sau khi nhà họ Tô ăn cơm xong, bà nội Tô bèn ôm một quả dưa hấu ra bổ.

Những người còn lại trong nhà họ Tô thấy bà nội Tô đột nhiên ôm quả dưa hấu ra thì đều có chút sửng sốt.

Trong thôn không có ai trồng dưa hấu cả, bọn họ từng nghe nói, chỉ có trong thành phố mới bán thứ quả này thôi.

Thế nhưng hôm nay cũng đâu có ai trong nhà vào thành phố đâu, mà thằng ba cũng không về, vậy quả dưa hấu này từ đâu ra thế?

"Trưởng thôn cho đấy, nói là quà cảm ơn Tô Trà. Nhờ có bản thảo mà con bé viết giúp mấy hôm trước nên ông ta mới được lãnh đạo khen ngợi." Bà nội Tô vừa bổ dưa, vừa cất tiếng giải thích.

"Ôi chao, con gái của mẹ thật sự có bản lĩnh mà." Vương Tú Mi là người đầu tiên cất tiếng khen con gái.

"Con bé cũng là con gái của anh mà." Tô Thắng Dân cươi ha ha tiếp lời.

Viết một tờ bản thảo thôi mà cũng có thể giúp trưởng thôn được lãnh đạo khen, đây không phải chuyện ai cũng có thể làm được.

"Ha Ha, là con gái của chúng ta." Vương Tú Mi mặt mày hớn hở nói với Từ Thắng Dân.

Tầm mắt của ông nội Tô đảo qua Tô Trà đang ngoan ngoãn ngồi cạnh, trong lòng ông cụ vô cùng hài lòng, nhỏ hai càng ngày càng có hiểu biết và triển vọng.

Có người vui mừng, tất nhiên cũng có người mất hứng.

Chờ quả dưa hấu được cắt ra, mỗi người cầm lấy một miếng.

Những người khác đều cúi đầu gặm dưa hấu, chỉ có mỗi Tô Vận không thề động đậy.

Cô ta nhìn mấy miếng dưa hấu này đã thấy chói mắt rồi, còn bảo cô ta ăn á, cô ta nuốt không trôi.

"Tiểu Vận, em không ăn à?" Tô Diệp ngồi bên cạnh Tô Vận, thấy cô ta ngồi yên không nhúc nhích thì cất tiếng hỏi, còn cố tình hạ thấp giọng chỉ đủ cho hai người nghe thấy.

"Em không thích ăn, chị, em cho chị này."

"Sao không ăn? Dưa ngọt lắm." Vẻ mặt Tô Diệp hiện rõ vẻ buồn bực, dưa ngọt thế này, sao lại không ăn cơ chứ?

"Không ăn, em không thích ăn dưa hấu." Tô Vận tùy tiện tìm một cái cớ, sau đó nhét miếng dưa hấu vào tay chị gái Tô Diệp.

"Vậy chị ăn nhé?" Tô Diệp hỏi lại thêm một lần nữa.

"Chị ăn đi."

Hành động mờ ám của hai chị em họ, không phải không có ai phát hiện ra.

Cả nhà đâu có ai mù lòa, chẳng qua, không ai thèm chấp nhặt hai người mà thôi.

Thái độ của Tô Vận đối với Tô Trà, hầu như trong lòng mọi người đều hiểu rõ.

Tô Vận không để ý đến tầm mắt của những người khác, trong lòng cô ta vẫn đang cân nhắc chuyện khác.

Gần đây Tô Trà càng ngày càng nổi tiếng, ngay cả việc viết bản thảo này cũng có thể được khen.

Nghĩ đến đây, Tô Vận lại không nhịn được nhìn về phía Tô Trà, suy nghĩ trong lòng cô ta dần thay đổi.

Tô Vận cảm thấy địa vị trong gia đình của mình, đang bị sự thay đổi theo hướng tích cực của Tô Trà uy hiếp.

Mà đương sự là Tô Trà, lại hoàn toàn vô cảm.

Ồ, không, cũng không phải hoàn toàn vô cảm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-32.html.]

Cô vẫn có cảm xúc mà... Chẳng qua, cảm xúc này hơi lạ: Ôi chao, quả dưa hấu này ăn ngon thật. Ngọt quá đi mất!

...

Thời gian ba ngày nhanh chóng trôi qua, Tô Trà chỉ cần dùng một ngày đã làm xong tất cả bài tập, mà Tô Trà, dưới sự giám sát của bà chị gái tốt vô cùng đáng tin cậy là Tô Trà, cuối cùng cậu bé cũng làm xong bài tập hè trước ngày khai giảng.

Bởi vì trường tiểu học khai giảng muộn hơn trường cấp ba của Tô Trà hai ngày, cho nên Tô Bảo lại bắt đầu chạy ra ngoài chơi.

Hàng ngày mỗi khi Tô Bảo ra ngoài chơi...

"Xuân Thịnh, đi chơi không?"

"Không đi, tớ còn phải làm bài tập."

"Ôi, cậu chưa làm xong cơ á? Tớ làm xong lâu rồi."

Xuân Thịnh trực tiếp cho Tô Bảo một cái lườm cháy mắt.

Sau đó, dường như Tô Bảo tìm được thú vui mới, mỗi ngày cậu bé đều chạy khắp thôn tìm đám bạn nhỏ của mình, sau đó nhìn thấy dáng vẻ điên cuồng làm bài tập cho kịp ngày khai giảng của đám bạn nhỏ, trong lòng cậu bé có một loại cảm giác sảng khoái khó hiểu.

Mới sáng thứ hai, Vương Tú Mi và Tô Thắng Dân mặc bộ quần áo đẹp nhất của bản thân, hôm nay Tô Trà khai giảng, họ muốn đưa con gái đến trường nhập học.

Đôi vợ chồng đẩy cửa phòng ra, hăng hái đi ra ngoài.

"Mẹ, mẹ đưa học phí của Tô Trà cho con đi, bọn con đã sửa soạn xong rồi. Bây giờ đã hơn bảy rưỡi rồi, bọn con phải nhanh chóng lên đường thôi." Tô Thắng Dân gọi với về phía phòng của bà nội Tô.

Chỉ chốc lát sau đã thấy bà nội Tô đẩy cửa ra ngoài.

"Gọi cái gì mà gọi hả? Các con đi cũng được, nhưng phải quay về trước buổi trưa đấy, chiều nay còn phải ra đồng làm việc." Bà nội Tô cất tiếng dặn dò.

"Dạ, con và Tú Mi nhất định sẽ dùng tốc độ nhanh nhất để quay về. Mẹ đưa tiền cho con đi thôi, mẹ, bọn con phải đi rồi." Tô Thắng Dân cợt nhả cười nói với mẹ già.

Bà nội Tô lấy tiền ra, vừa mới vươn tay ra đã bị Tô Thắng Dân nhanh tay lẹ mắt giành lấy.

Ngoài miệng Tô Thắng Dân đồng ý về sớm vô cùng sảng khoái, thế nhưng không ai hiểu con bằng mẹ, trong lòng bà nội Tô hiểu rõ, trưa nay chắc chắn sẽ không nhìn thấy hai vợ chồng thằng hai quay về.

Vợ chồng thằng hai này, lúc con gái nhập học trốn một ngày làm việc, đợi đến khi con trai nhập học lại trốn thêm một ngày nữa cho xem.

Cho dù ai nói thế nào cũng không có tác dụng gì, người cũng không về, còn nếu muốn lải nhải, mắng cho họ một trận, họ cũng cứ vẫn sẽ cợt nhả như thế mà thôi.

Cho dù có nói nhiều hơn thì người bị chọc tức vẫn là bà nội Tô.

"Trà Trà, con sửa soạn xong chưa, chúng ta đi thôi." Vương Tú Mi gọi một câu, sau đó huých cánh tay Tô Thắng Dân, cất tiếng nói: "Chúng ta đến phòng con gái giúp con bé thu dọn đồ đi, hôm nay phải mang chăn đệm gì đó qua luôn, đồ đạc nhiều lắm, dọn cho nhanh rồi còn đi sớm."

Tô Trà nghe thấy tiếng gọi của bà mẹ hời Vương Tú Mi, cô vừa chuẩn bị ra ngoài đã thấy cha mẹ mình đẩy cửa đi vào.

"Tất cả đồ đạc đều ở đây rồi đúng không?" Tô Thắng Dân hỏi một câu, sau đó lập tức tiến lên, giơ tay khiêng cái chân đã cột chắc đang đặt trên giường lên, tay còn lại thì xách theo cái túi.

Vẫn còn hai cái túi nhỏ nữa, nhưng không đợi Tô Trà kịp cầm lấy thì Vương Tú Mi đã nhanh tay nhanh chân xách trước rồi.

"Được rồi, con gái ơi, chúng ta đi thôi." Vương Tú Mi nói xong thì kéo con gái ra ngoài.

Nhìn thấy cha già đi đằng trước vừa khiêng chăn vừa xách túi, Tô Trà vội vàng cất tiếng: "Cha ơi, để con xách cái túi này cho."

"Ôi chao, cứ để cha con xách, con đi theo là được rồi." Vương Tú Mi kéo Tô Trà lại.

"Đúng rồi, con gái ơi, cha nói cho con biết, chỉ có một chút đồ đạc này thôi ấy mà, một mình cha thừa sức khiêng. Nhẹ lắm." Tô Thắng Dân cười ha ha nói.

Loading...