Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Bá Đạo - Chương 308
Cập nhật lúc: 2025-04-02 23:24:21
Lượt xem: 13
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6AXRsZiZ2P
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tô Trà nhìn thấy tay của cô gái đưa ra, tầm mắt đảo qua chiếc khăn tay thêu hoa kia, Tô Trà ánh mắt hơi lóe, theo bản năng lùi về phía sau một bước.
Nếu cô nhìn không nhầm thì chiếc khăn tay này quá quen mắt.
Trước đây khi ở Bắc Kinh, cô và Phó Kiều Kiều đã nhìn thấy nó ở trung tâm bách hóa, chiếc khăn tay này lúc ấy Tô Trà còn nghe được có người hỏi giá, là ba tệ.
Tô Trà đánh giá quần áo của cô gái trước mắt, cách ăn mặc như cô gái nông dân bình thường, mộc mạc giản dị, nhìn qua cũng không giống như sẵn lòng bỏ ra ba đồng để mua khăn tay trang trí.
Huống chi, chiếc khăn tay này chỉ bán ở Bắc Kinh và một số thành phố lớn, chỗ trấn nhỏ như này của bọn họ hẳn là không có hàng.
Đối phương bị động tác tránh đi của Tô Trà làm cho sửng sốt, cô ấy ngẩng đầu lên, bắt gặp đôi mắt trong veo không gợn sóng, cô ta hành động theo phản xạ.
Tô Trà nhìn thấy rất rõ ràng, cô ta nắm chặt cái khăn tay trong lòng bàn tay.
Ánh mắt Tô Trà hơi nhíu lại, cô khẳng định cô ta đang căng thẳng.
Tình huống như nào thì sẽ làm cho một người trở nên căng thẳng?
Ngay lúc Tô Trà nhìn chằm chằm đối phương đồng thời kéo Vương Tú Mi lui ra phía sau, cô ta thực hiện hành động, đột nhiên nhào về phía Tô Trà.
“Trương Huy!” Tô Trà hét lên một tiếng, Trương Huy nhanh chóng đi đến cạnh Tô Trà và nhấc chân lên, động tác lưu loát một chân đá văng cô gái đang lao về phía Tô Trà ra.
Cùng lúc đó, trong góc tối động đậy xuất hiện thêm vài người nữa.
Tất cả xảy ra quá nhanh, chờ đến khi Vương Tú Mi phản ứng lại, hai cô gái và người đàn ông kia đã bị đè ở trên mặt đất, cho dù bị như vậy ba người kia vẫn còn muốn giãy giụa.
Trải qua chuyện vừa rồi, Tô Trà tim đập cũng nhanh hơn.
“Con gái, xảy ra chuyện gì?” Vương Tú Mi sợ hãi lắp bắp nói.
“Mẹ, không có việc gì.” Tô Trà an ủi một câu, ánh mắt liếc nhìn Vu Kế Vĩ và những người khác.
Nhìn thấy ánh mắt của Tô Trà, bọn họ lập tức đánh hạ gục đối tượng và kéo người xuống.
Vài người xuất hiện một lúc, sau đó lại lập tức rời đi, Vương Tú Mi thấy một màn như vậy, trái tim nhỏ của bà đập lỡ một nhịp.
Đúng lúc này, Tô Trà nói:
“Cha, mẹ, chúng ta không về thôn nữa, trước tiên quay lại trấn trên đi.”
“Được, được.” Tô Thắng Dân cũng bị dọa cho sợ, vội vàng gật đầu không ngừng.
Tô Thắng Dân vừa rồi nhìn thấy được, người kia nhắm về phía con gái Tô Trà mà tới...
“Con gái, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, sao đột nhiên mấy người này lại như vậy, có phải nhắm vào con hay không? Vừa rồi mẹ còn nhìn thấy ở chỗ thắt lưng của những người đó...” Vương Tú Mi nói một nửa rồi lại thôi.
Có một số việc không cần phải nói ra cũng có thể đoán được bảy tám phần, dù sao bọn họ đều là người một nhà, vì là người nhà nên bọn họ vẫn có thể nhìn ra tính chất đặc biệt của Tô Trà.
Đầu tiên từ một học sinh bình thường thì không có khả năng được cấp xe hơi và nhà ở, hơn nữa bên cạnh Tô Trà còn có người đi theo bảo vệ, đột nhiên xuất hiện ở ngoài rồi sau đó lại quay trở lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-308.html.]
Tình huống này thật giống diễn viên đóng trong phim điện ảnh, một trong số đó có chút không phù hợp với cuộc sống bình thường của dân chúng.
.
Tất cả việc vừa rồi làm cho hai vợ chồng Vương Tú Mi cùng Tô Thắng Dân sợ hãi, nhưng bạn nhỏ Tô Bảo thì hai mắt sáng lấp lánh, không những không sợ hãi, ngược lại còn có chút tò mò.
Động tác vừa rồi của mấy người kia quá lợi hại, cậu cũng muốn trở nên lợi hại như vậy.
“Mẹ, người đừng lo lắng, không có việc gì, cho dù có chuyện gì xảy ra cũng đã có mấy người Trương Huy xử lý.” Tô Trà nở nụ cười an ủi mẹ.
Lúc này thật ra Tô Trà cũng không có tâm trạng để cười, nhưng nếu cô thể hiện ra một khuôn mặt không tốt sẽ khiến người trong nhà cũng lo lắng theo cô.
Hơn nữa về chuyện lần này Tô Trà còn đang suy nghĩ đến khía cạnh khác.
Sau khi cô trở về nhà cũng đã hơn nửa tháng không ra ngoài, mà vừa ra khỏi cửa đối phương lập tức chạy ngay đến đây, giống như là chó dại ngửi được mùi thịt, mặc kệ bạn như thế nào, tóm được phải cắn một miếng trước đã.
Hơn nữa chuyện ngày hôm này qua đi sợ là thành phố C không được yên bình nữa, mấy người Trương Huy đi bắt người lại, người bên kia bị bắt khẳng định có thể nắm được thông tin rồi, chắc chắn tầm mắt của bọn họ sẽ tập trung khóa chặt lấy cô.
Xem ra, lần này đi Bắc Kinh bắt buộc cả nhà phải cùng chuyển đi mới được.
Đoàn người đến thị trấn rồi, Trương Huy để lại người bên cạnh bảo vệ cho Tô Trà, còn mấy người Vu Kế Vĩ đã tách ra hành động riêng, về chuyện này bọn họ cần phải mang người về thẩm vấn, sau đó còn phải báo cáo sự việc với cấp trên.
Ban lãnh đạo thành phố C nghe nói về sự việc xảy ra ngày hôm này thì lập tức bận rộn trở lại.
Nói giỡn, có người chạy đến địa bàn của bọn họ giương oai, coi bọn họ ở đây ngồi không sao?
Nhất định phải điều tra rõ, còn phải điều tra một cách kỹ càng, dù là một xu một hào cũng đều phải điều tra cho rõ.
Mà nhóm của Vu Kế Vĩ đã bắt được ba người nhanh chóng tiến hành thẩm vấn qua, hiển nhiên, trước khi thẩm vấn cũng đã lục soát toàn bộ trên người bọn họ và tịch thu tất cả những vật dụng nguy hiểm mang theo trên người, thậm chí còn khám xét cả ở trong miệng của bọn họ.
Giống như những gì Vương Tú Mi nói vậy, trong ba người thì trên người đàn ông có mang theo thương (vũ khí) làm bằng gỗ.
May mà lúc trước người đến gần Tô Trà không phải là người đàn ông này, bằng không Tô Trà đoán chừng là nguy hiểm rồi.
Suy cho cùng tình hình lúc đó, cho dù là người có phản ứng cùng động tác nhanh đều không thể nhanh bằng vũ khí của người ta.
Có lẽ một phần nguyên nhân là nhờ có vận may nên lần này Tô Trà xem như bình an vô sự.
Bên này tiến hành thẩm vấn do Vu Kế Vĩ phụ trách, sự việc được báo cáo lên trên, phía Bắc Kinh không còn bình tĩnh nữa.
“Phịch!” Một quyền đ.ấ.m thật mạnh xuống bàn làm việc, vẻ mặt Cốc Ích vô cùng phẫn nộ, nói: “Thật sự quá ngang ngược!"
“Ông cũng nguôi giận đi, Tô Trà không phải cũng nói không có việc gì rồi sao, người không bị làm sao là được, chúng ta cách xa như vậy, cứ sốt ruột vậy cũng không phải là biện pháp.” Chương Hạc Chi nhìn dáng vẻ phẫn nộ của Cốc Ích thì khuyên bảo một câu.
Thế nhưng ông khuyên thế thôi, đừng nói Cốc Ích, ngay cả chính Chương Hạc Chi cũng bị chuyện này làm cho tức giận không nhẹ.
Trách sao được, bọn họ thật không dễ gì mới phát hiện ra một hạt giống tốt, đã sợ bọn họ vượt qua những kẻ ghen ghét đỏ mắt kia sao?
Một đám đều nhìn chằm chằm vào tình hình của bọn họ, mới có một tí biến động nhỏ đã tính toán g.i.ế.c người diệt khẩu, quả thực là rất quá đáng.
.