Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Bá Đạo - Chương 305
Cập nhật lúc: 2025-04-02 23:24:14
Lượt xem: 10
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7KjPjAvqLj
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thật ra thức ăn trên tàu hoả cũng rất ngon, nhưng nghĩ đến hai bữa ăn hôm qua là Tô Trà đã không chịu được sự dụ dỗ.
Sau khi cúp điện thoại, Tô Trà cũng sắp xếp xong mọi thứ, Trương Huy giúp cô mang đồ ra ngoài, hôm nay bọn họ không lái xe, dù sao khi xe đến ga tàu hoả rồi thì bọn họ cũng phải rời đi, không thể ném xe lên ga tàu hỏa được, cho nên Tô Trà và Trương Huy bắt xe đến đó.
Phó Kiều Kiều và Phó Hành Khanh đến ga tàu hỏa trước, bọn họ đã chờ sẵn trước ga tàu hoả, khi nhìn thấy Tô Trà bắt xe đến đây, Phó Kiều Kiều mới đỡ trán nhớ ra.
Ây da, cô ấy quên chuyện này mất rồi, sớm biết như vậy là đã qua đón người rồi.
Trong lòng Phó Hành Khanh cũng có chút ảo não, anh cũng quên mất chuyện này.
Tô Trà nhìn thấy nhóm người Phó Kiều Kiều, cô chạy chậm qua đó ngay lập tức.
Cô ngừng trước mặt hai người, trên khuôn mặt nhỏ của Tô Trà lộ ra nụ cười, cô duỗi tay ôm lấy cánh tay của Phó Kiều Kiều.
"Cô còn đến nhanh hơn cả tôi, đi đi đi, vào ga tàu hoả nào." Tô Trà vừa nói chuyện vừa nhìn đồng hồ trên tay chính mình, sau đó cô nói: "Mới tám giờ rưỡi thôi, chuyến xe của tôi còn hơn nửa tiếng lận."
"Đi thôi, chúng ta cùng trò chuyện." Phó Kiều Kiều nói một câu.
"Được, không biết đám Trầm Nghiễm đến chưa nữa, vào xem bọn họ đã đến đủ chưa." Bọn họ đã hẹn cùng nhau trở về.
Vào ga tàu hoả, nhìn quanh một vòng, cô không thấy đám Trầm Nghiễm ở đâu cả.
Tìm một chỗ để ngồi, Phó Kiều Kiều vừa rồi ngồi xuống là đã cảm thấy anh trai cô đang nhìn qua.
Ngước mắt lên, cô ấy đối diện với tầm mắt của anh trai mình, nháy mắt Phó Kiều Kiều đã hiểu ra.
Cô ấy quay đầu nhìn về phía bạn thân, rồi nói: "Trà Trà, cô ăn sáng chưa? Lại đây, tôi có mang theo cho cô nè."
"Kiều Kiều, cô tốt quá đi." Tô Trà rất cảm động, cô ôm chặt lấy Phó Kiều Kiều.
Ôm một cái thật to, vui vẻ thật nhiều.
Ra ngoài sớm như vậy, nên Tô Trà chưa kịp ăn gì cả.
"Món gì vậy?" Tô Trà buông tay ra, trọng điểm đặt trên món ăn.
"Bánh bao nhỏ." Một giọng nói trầm thấp vang lên.
Tô Trà ngước mắt lên, đối diện với tầm mắt của Phó Hành Khanh.
Phó Kiều Kiều nhìn hai người bốn mắt nhìn nhau, trong lòng thầm ghẹo... Mùa xuân tới rồi!
Nhưng mà sự thật lại trớ trêu!
"Tôi thích ăn bánh bao nhỏ nhất đó." Tô Trà mỉm cười lễ phép, hoàn toàn không có cảm xúc ngại ngùng.
Vẻ mặt của Phó Hành Khanh cũng rất bình tĩnh, chỉ thấy anh mở hộp cơm ra, đưa qua cho cô.
Hoàn toàn không có hơi thở mùa xuân, trong hai người này một người thì chỉ nhớ đến việc ăn, còn một người thì không chịu , không có một tia lửa nào cả.
Tô Trà vươn tay nhận lấy, mỉm cười nói một câu: "Cảm ơn anh."
Nhìn Tô Trà đang cúi đầu ăn bánh bao nhỉ, ánh mắt của Phó Hành Khanh khẽ thay đổi, khác hoàn toàn với vẻ bình tĩnh vừa rồi.
Phó Kiều Kiều nhìn anh của mình.
Nhát gan!
Không dám biểu lộ ra ngoài, thế này mà là đàn ông gì chứ!
Nếu có bản lĩnh thì biểu lộ trước mặt Tô Trà đi, liếc mắt đưa tình sau lưng người khác thì có bản lĩnh gì!
Giống như nhận thấy ánh mắt khinh thường của Phó Kiều Kiều, lập tức Phó Hành Khanh ngước mắt lên, ánh mắt thay đổi trong chớp mắt, ánh mắt sắc bén dừng trên người Phó Kiều Kiều.
Phó Kiều Kiều: Hay lắm, anh còn có hai bộ mặt nữa à?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-305.html.]
.
Tô Trà không hề cảm nhận được động tác nhỏ âm thầm của hai anh em nhà này, giờ phút này Tô Trà chỉ chú ý đến món bánh bao nhỏ.
Hu hu hu, ngon quá đi!
Phần nhân ăn rất ngon.
Người có tâm hồn ăn uống, hoàn toàn không nhận ra sóng to gió lớn ở bên cạnh.
Hệ thống phá vỡ trái tim của người mẹ, nó nhìn ký chủ đang gặm nhấm cái bánh bao nhỏ.
Hệ thống tỏ vẻ: Ký chủ này xứng đáng làm chó độc thân cả đời!
Đúng lúc này, Tô Trà bỗng ngẩng đầu lên, tầm mắt nhìn thấy sự khí thế của hai anh em nhà này, cô cảm thấy không khí này có chút không đúng.
"Kiều Kiều, cô có muốn ăn không?" Tô Trà đánh vỡ sự giằng co của hai anh em.
"Tôi không ăn, cô ăn đi." Phó Kiều Kiều xua tay, cô ấy không muốn bỏ mạng tại đây chỉ vì một cái bánh bao nhỏ.
Tô Trà nghe câu trả lời của Phó Kiều Kiều, cô chần chờ một lúc mới đưa mắt nhìn Phó Hành Khanh.
Ba người, nhưng chỉ có một mình cô ăn, hình như không được tốt.
Phó Hành Khanh nhìn qua, đối diện với tầm mắt Tô Trà, anh không đợi cô là đã nói: "Tôi cũng không ăn."
Ừ, được thôi, cô chỉ đành một mình thưởng thức món ngon.
Tô Trà mới vừa ăn xong bánh bao nhỏ, đám người Trầm Nghiễm đã đến, lúc này thời gian xe lửa đến trạm chỉ còn hơn hai mươi phút, hai bên tập hợp lại thì bước vào ngay lập tức.
“Vù vù vù…”
Tiếng còi xe lửa vang lên, xe lửa sơn màu xanh đặc sắc cực kỳ lâu năm chậm rãi ngừng lại.
Tô Trà xoay người ôm Phó Kiều Kiều rồi lên xe lửa.
Xe lửa giường mềm là bốn người ở một phòng, Tô Trà, Trương Huy, Trầm Kỳ Quang và Lương Tố ở một phòng, còn đồng chí Trầm Nghiễm được sắp ở phòng kế bên.
Sau khi nhóm người tìm được giường nằm, Trương Huy giúp Tô Trà cất đồ.
Sau khi thu xếp xong xuôi, lúc này Lương Tố mới có thời gian nói chuyện với Tô Trà.
"Trà Trà, hai người vừa rồi là con nhà họ Phó đấy à? Lâu rồi không gặp, mẹ cũng sắp không nhận ra, Trà Trà con quen bọn họ à?" Mấy năm nay Lương Tố không về, nên khi nhìn thấy anh em nhà họ Phó thì nhận không ra.
Thay đổi quá nhiều, Phó Kiều Kiều không có gì khác, vẫn là tính cách đó. Nhưng mà Phó Hành Khanh đã thay đổi rất nhiều, trước đây là một đứa trẻ thích cười, vừa rồi nhìn trông đã trưởng thành hơn.
Nhìn rất giống ông cụ Phó.
"Con và Kiều Kiều là bạn thân, ngày thường không có việc gì làm thì sẽ gặp nhau để đi chơi, con không quá thân với anh của cô ấy, chưa nói chuyện được mấy lần." Tô Trà ngoan ngoãn trả lời.
"Kiều Kiều là một đứa trẻ tốt, con chơi với con bé nhiều chút, tốt lắm, mẹ nghe mẹ con nói công việc con rất bận rộn, thế nên phải ra ngoài chơi với bạn nhiều hơn." Lương Tố từ trong miệng Vương Tú Mi biết được không ít tình hình của Tô Trà vào dạo gần đây, bà ấy chỉ mỉm cười khuyên bảo.
"Vâng ạ, con biết rồi." Tô Trà ngoan ngoãn trả lời.
Tới giờ cơm trưa, Trầm Kỳ Quang ra ngoài mua thức ăn, còn Tô Trà thì lấy thức ăn mà Kiều Kiều mang đến cho cô ra.
Vừa mở ra là đã thấy món món giò heo cô thích.
Còn có món thịt khô xào ngồng tỏi cô thích nữa.
Tô Trà mời mọi người cùng ăn chung.
"Tô Trà, món thịt khô xào ngồng tỏi này của con rất ngon, là ai làm vậy?" Lương Tố ăn một miếng thịt khô, bà ấy bị làm ngạc nhiên.
"Người thân của Kiều Kiều, kỹ năng nấu nướng rất giỏi, con chưa thấy mặt lần nào, hôm qua con ăn hai lần rồi, con cảm thấy rất ngại, ha ha, nhưng con đoán chắc đối phương là một người rất dịu dàng." Tô Trà mỉm cười suy đoán.
.