Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Bá Đạo - Chương 303

Cập nhật lúc: 2025-04-02 23:24:11
Lượt xem: 12

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7KjPjAvqLj

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Chưa, làm sao vậy?" Tô Trà ở đầu dây bên kia bắt máy với vẻ mặt mờ mịt.

"Không có gì, nhưng nếu cô vẫn chưa ăn thì đợi lát nữa tôi sẽ mang qua cho cô, người nhà của tôi rất thích nấu ăn, không phải cô rất thích ăn à, đúng lúc người này có làm mấy món ngon, cô chờ tôi một chút, tôi sẽ mang qua đó thật nhanh."

"Như vậy có phải không được tốt lắm không?" Tô Trà ngại ngùng đáp lại.

"Không sao, người thân của tôi rất thích nấu ăn, cô không cần phải để ý." Hơn nữa người thân này chỉ làm cho một mình cô ăn thôi.

Trong đầu nhớ lại chuyện lúc trưa, trong lòng Tô Trà cảm thấy ngại vô cùng.

"Vậy cô thay tôi cảm ơn cô ấy nhé." Tô Trà cảm thấy người có thể làm ra mấy món ngon như vậy chỉ có thể là một thím gái dịu dàng tài giỏi.

"Được, vậy cô chờ tôi chút nhé, bên chỗ tôi đã làm xong rồi, để tôi nói với anh tôi lái xe qua chỗ cô."

"Được, tôi đợi cô."

"Ừ ừ, lát nữa gặp." Sau khi Phó Kiều Kiều nói xong thì cúp máy ngay lập tức, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía anh của cô ấy, "Anh ơi, anh lái xe chở em đến đó, nếu không em sẽ không đi."

"Đợi anh đi thay quần áo."

Phó Hành Khanh nói xong một câu như vậy, anh bước lên tầng trên ngay lập tức.

Sau khi về phòng, Phó Hành Khanh ngửi thấy mùi khói dầu trên người chính mình, mày kiếm nhíu lại, trong lòng rối rắm mất ba giây, anh duỗi tay cầm lấy một bộ quần áo rồi nhanh chóng bước vào phòng tắm.

Một lúc sau, trong phòng tắm vang lên tiếng nước chảy tí tách.

Năm phút sau, Phó Hành Khanh bước ra với cái đầu đầy bọt nước.

Anh nhanh chóng cầm lấy một cái áo khoác, khoác lên trên người, mở cửa bước ra khỏi phòng.

Tầng một, Phó Kiều Kiều nghe thấy tiếng bước chân, vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Phó Hành Khanh đang bước xuống.

"Đi thôi." Phó Hành Khanh nói, sau đó nhanh chóng bước ra ngoài.

Phó Kiều Kiều cầm theo hợp cơm chạy theo phía sau.

Sau khi ra khỏi nhà, tầm mắt nghi ngờ của Phó Kiều Kiều dừng trên người anh của cô ấy.

Ây da trời ạ, anh trai cô ấy còn tắm rửa thay quần áo nữa à?

Có cần miệng nói một đằng tay làm một nẻo như vậy không?

Còn một điều nữa, có phải anh đã quên mất việc chính mình là một tài xế rồi không.

Chẳng lẽ anh cho rằng lát nữa đến nhà họ Tô, anh có thể nghênh ngang vào nhà nữa à?

Hay lắm, anh mặt dày thật đấy, đúng là mơ tưởng!

Khi xe chậm rãi tới gần ven đường rồi ngừng trước cửa nhà Tô Trà, không đợi xe ổn định là Phó Kiều Kiều đã nhìn thấy Tô Trà đứng chờ ở ven đường.

"Trà Trà, tại sao cô lại chờ ở ngoài này?" Phó Kiều Kiều cầm hộp cơm nhanh chóng bước xuống xe.

"Tôi cảm thấy cô sắp đến nơi rồi, nên tôi mới ra đây đợi, tôi ở ngoài chưa tới năm phút nữa, trời lạnh thế này, chúng ta vào nhà rồi nói tiếp."

"Ừ ừ, mau mau mau, nay không có tuyết rơi mà lại lạnh thế này."

Cô ấy duỗi tay kéo cánh tay Tô Trà, sau đó hai người bọn họ chạy bộ vào trong nhà.

Bên ngoài, Phó Hành Khanh ngồi ở vị trí điều khiển trong xe không có chút không kiên nhẫn nào, một tay anh đặt trên cửa sổ xe, một tay đặt trên tay lái xe như cũ.

Anh ngước mắt quay đầu nhìn về phía ánh đèn tản ra ánh sáng mờ nhạt ở ven đường.

Trên khuôn mặt thâm thúy lộ ra sự dịu dàng, chỉ nghĩ đến việc Tô Trà ăn món ăn do chính tay anh làm, trong lòng Phó Hành Khanh đã dâng lên cảm xúc thoả mãn.

Mà ở trong phòng, Phó Kiều Kiều đã thúc đẩy xong người bạn thân Tô Trà, trong lòng cô ấy nhịn không được mà nghẹn cười.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-303.html.]

.

Vừa rồi khi ở trước cửa nhà, Tô Trà không thèm nói một lời nào với Phó Hành Khanh, người nào đó đã mất công tắm rửa thay quần áo trước khi ra khỏi nhà rồi.

Ây da, kết quả lăn lộn cả nửa ngày, người ta còn không thèm nhìn anh lấy một lần, ha ha ha ha!

"Trà Trà, có ngon không?" Phó Kiều Kiều nhịn cười hỏi.

"Ngon lắm, thật sự là rất ngon." Nghe thấy câu hỏi của bạn thân, Tô Trà vội gật đầu không ngừng.

Thật sự là rất ngon, còn là những món cô thích ăn.

"Ngon là được rồi."

"À, đúng rồi, người thân của cô còn ở nhà của cô bao lâu nữa vậy, tôi đề nghị cô ấy nên mở quán cơm, trù nghệ này quá đỉnh!" Tô Trà giơ ngón tay cái lên, thật lòng đề nghị.

Nếu thím gái này mở quán cơm, vậy chắc chắn khi cô có thời gian sẽ qua ủng hộ.

"Không được, người thân của tôi còn có công việc, không thể nào mở quán cơm được, nhưng nếu cô thích ăn thì lát nữa tôi sẽ mang qua thêm cho." Giúp đưa cơm trừ một lần tiền nợ, việc kinh doanh này rất lời.

"Không được không được." Tô Trà xua tay từ chối: "Vậy tôi thấy rất ngại, mà ngày mai tôi còn phải về nhà nữa, đoán chừng là tôi không thể thưởng trù nghệ của người thân nhà cô nữa."

"Hả, ngày mai cô về nhà ngay ư, đã đặt vé xe chưa?"

"Đúng vậy, mấy ngày nghỉ này cha mẹ tôi liên tục gọi điện thoại đến. Đúng rồi, vừa nãy cô nói anh của cô lái xe đưa cô đến đây? Năm nay anh của cô ở nhà ăn Tết à?" Tô Trà thuận miệng hỏi một câu.

"Chắc là vậy." Phó Kiều Kiều cũng không rõ chuyện của anh trai cô ấy.

Biết được việc Tô Trà phải ngồi xe lửa về nhà vào ngày mai, Phó Kiều Kiều có chút thông cảm cho anh của mình, chỉ mới dâng tặng hai lần thì Tô Trà đã về nhà rồi.

Sau khi Tô Trà ăn xong, Phó Kiều Kiều trực tiếp lấy lại hộp cơm, sau đó nói một tiếng trước khi về nhà.

"Này, đợi chút, để tôi nói anh Trương lái xe đưa cô về nhà." Nhìn thấy Phó Kiều Kiều bước ra ngoài, Tô Trà vội nói.

"Không cần đâu, anh của tôi vẫn còn đợi ở bên ngoài."

Anh của cô ấy?

Tô Trà sửng sốt một lúc, trên mặt lộ ra biểu cảm ngạc nhiên.

"Không phải anh của cô chỉ tiện đường đưa cô đến thôi à? Anh ấy, còn ở ngoài chờ cô?"

"A, ha ha ha, đúng là tiện đường, nhưng tôi không thể để anh ấy tiện đường đưa tôi về nhà à? Được rồi, cô không cần tiễn tôi, tôi tự mình ra ngoài là được rồi, bên ngoài đang rất lạnh." Sau khi Phó Kiều Kiều nói xong là đã nhanh chóng chạy mất.

Trong phòng chỉ còn lại một mình Tô Trà.

Nhớ lại vừa rồi cô luôn ăn ở trong phòng, sau đó anh của Phó Kiều Kiều luôn chờ ngoài xe.

Cảm giác này có chút kỳ lạ...

Mà bên kia, Phó Kiều Kiều đã vào trong xe.

Tùy tiện đặt hộp cơm bên cạnh, cô ấy ngồi lên chỗ của mình, quay đầu nhìn anh trai ở bên cạnh.

"Anh, không phải là em không muốn giúp anh, ngày mai anh không cần phải làm nữa, mai Trà Trà phải về nhà, thế nên anh không phải đưa cơm." Vừa lên xe, Phó Kiều Kiều đã nói ngay lập tức.

Nghe thấy lời Phó Kiều Kiều nói, Phó Hành Khanh chỉ gật đầu với vẻ mặt bình tĩnh.

Nhìn bộ dạng bình tĩnh này của anh, Phó Kiều Kiều rất tò mò.

"Anh à, sao anh lại bình tĩnh như vậy?"

"Tương lai vẫn còn dài không phải nóng vội, đoán chúng là qua năm nay anh sẽ ở lại thành phố Bắc Kinh một thời gian." Do công việc, nên Phó Hành Khanh cũng không nói quá nhiều.

.

Loading...