Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Bá Đạo - Chương 302
Cập nhật lúc: 2025-04-02 23:24:08
Lượt xem: 10
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chậc chậc chậc, buổi sáng khi Tần Mạt vừa ra ngoài cũng đã nghe người trong nhà nói qua.
Sau khi liên kết tất cả manh mối lại, khá lắm, đồ con rùa rụt cổ Phó Hành Khanh này thế mà lại để một mình Phó Kiều Kiều mang đến cho cô, cũng không mang anh em theo mà lại đập phá bừa bãi như vậy.
Đây rõ ràng là khinh thường đầu bếp do chính tay anh ta mời đến!
Khi Tần Mạt cà lơ phất phơ cầm theo mấy cái hộp cơm trở về trụ sở lớn, thì Phó Kiều Kiều vẫn chưa trở về.
Đứng trước cổng lớn nhà họ Phó, Tần Mạt giơ tay lên, gõ cửa cốc cốc cốc.
Chỉ chốc lát sau, tiếng bước chân đã vang lên, cửa được mở ra, người mở cửa chính là Phó Hành Khanh.
Khi anh mở cửa, tầm mắt quét qua mấy cái hộp cơm quen thuộc nằm trên tay Tần Mạt.
“Tại sao mấy thứ này lại ở trong tay cậu?” Phó Hành Khanh dò hỏi.
"Hừ, không phải cậu biết rõ rồi à mà còn cố hỏi? Tôi hỏi cậu mới phải đấy, cậu làm thế này là có ý gì, Tô Trà và Kiều Kiều đến quán cơm của tôi còn phải tự mang theo đồ ăn, có phải cậu khinh thường tôi không?” Tần Mạt cố ý nâng tay lên, anh ta quơ quơ mấy cái hộp cơm trong túi, vẻ mặt trêu chọc.
“Được rồi, vào rồi nói.” Phó Hành Khanh cướp hộp cơm trong tay anh ta, sau đó xoay người vào trong nhà.
Nhìn thấy động tác của Phó Hành Khanh, Tần Mạt chỉ mỉm cười theo sau.
Hai người vào nhà, Tần Mạt nhìn thấy Phó Hành Khanh trực tiếp bước vào phòng bếp, sau đó rửa sạch mấy cái hộp cơm, sau khi rửa xong anh đặt một bên để làm khô.
A, Tần Mạt chỉ nhìn thấy bộ dạng mẹ hiền vợ đảm này cũng đã nổi da gà rồi.
“Phó Hành Khanh, nhìn dáng vẻ rửa chén của cậu thì chắc chắn tôi sẽ thích cậu."
Phó Hành Khanh liếc mắt nhìn qua, vẻ mặt anh tràn đầy ghét bỏ nói: "Ngại quá, xu hướng giới tính của tôi là bình thường.”
“Oẹ, tôi cũng bình thường được chưa?” Tần Mạt giả bộ buồn nôn, tức giận nói.
“Nhưng nói thật nhé, cậu hiền huệ như vậy, nếu tôi là Tô Trà, mà cậu lại như thế này, thì chắc chắn tôi sẽ không chống đỡ được, đàn ông thùy mị, đúng là cảm động.” Giọng điệu Tần Mạt mang theo chút trêu chọc, pha lẫn sự chế nhạo.
Chậc chậc chậc, nếu để những người phụ nữ thích Phó Hành Khanh nhìn thấy bộ dạng này của Phó Hành Khanh, chắc chắn trái tim của bọn họ sẽ tan nát!
Ai nói Phó Hành Khanh ý chí sắt đá không hiểu phong tình, người ta còn biết mở mang tầm hiểu biết nữa đó!
Bên này Phó Hành Khanh đối mặt với sự trêu ghẹo của Tần Mạt, bên kia Phó Kiều Kiều đối mặt với sự nghi ngờ của Tô Trà.
Vừa nãy, Tô Trà bỗng hỏi cô ấy rằng đồ ăn là do ai làm!
Chuyện này, chuyện này, cô ấy nên trả lời như thế nào đây?
Bỗng nhiên, trong đầu Phó Kiều Kiều chợt lóe lên một ý tưởng: "Mấy món đó là do một người thân trong nhà tôi làm.”
Cô ấy và anh trai của mình là người thân, không có vấn đề.
“Vậy trù nghề của người thân cô rất giỏi đấy, làm đồ ăn vô cùng ngon.” Vẻ mặt Tô Trà vẫn không quên mùi vị đó, cô khen ngợi.
“Ha ha." Phó Kiều Kiều mỉm cười ngại ngùng, gật đầu phối hợp nói: "Tôi cũng cảm thấy rất ngon, cô thích là được."
“Ừ, tôi rất thích.” Tô Trà mỉm cười đáp lại một câu.
Phó Kiều Kiều nhìn vẻ mặt vô tri của bạn thân, lương tâm như bị cắn rứt.
Phó Kiều Kiều chỉ muốn mắng anh của cô ấy... Lòng muông dạ thú, lòng muông dạ thú!
.
Tô Trà là một bé thỏ trắng đáng yêu như vậy, quả thật là cô không biết một chút gì về ý nghĩ xằng bậy của Phó Hành Khanh.
Bé ngoan, chị sẽ bảo vệ em.
Vì để báo đáp Phó Kiều Kiều, Tô Trà còn cố ý mua một ít kẹo để tặng cho Phó Kiều Kiều.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-302.html.]
Chờ tới khi Phó Kiều Kiều cầm theo kẹo về đến nhà, vừa vào cửa là đã nhìn thấy anh trai cô ấy đang ngồi ở phòng khách.
“Anh, sao nay anh lại ở nhà?” Phó Kiều Kiều cầm theo kẹo vào cửa.
“Đó là gì vậy?” Phó Hành Khanh bỗng hỏi một câu.
“Là kẹo.” Cô ấy trả lời theo phản xạ tự nhiên.
“Ý của anh là em làm sao có được nó?"
“Tô Trà tặng em, nói là muốn cảm ơn em vì đã mang đồ ăn đến cho cô ấy.” Phó Kiều Kiều ăn ngay nói thật.
“Đưa đây.” Phó Hành Khanh vươn tay ra, tầm mắt nhìn chằm chằm Phó Kiều Kiều.
Cô ấy bị anh trai mình nhìn chằm chằm như vậy, đồng chí Phó Kiều Kiều chỉ cảm thấy áp lực lớn như núi.
“Đồ ăn là do anh làm, thế nên mấy viên kẹo này không phải là của anh à?”
Phó Kiều Kiều gãi cái ót, nghi ngờ: Hình như là vậy.
Cô ấy nhanh chóng dùng hai tay dâng kẹo lên.
“Của anh đây, em đưa cho anh.” Phó Kiều Kiều nịnh nọt nói, sau khi nói xong mới nhớ tới một chuyện, cô ấy nói: “Anh à, hình như không đúng lắm?”
“Không phải anh không thích ăn ngọt ư?” Phó Kiều Kiều thốt ra một câu nghi ngờ từ trong đáy lòng!
Tay cầm kẹo của Phó Hành Khanh cứng đờ ngay lập tức, sau đó nhanh chóng khôi phục lại dáng vẻ tự nhiên, anh ngước mắt liếc nhìn Phó Kiều Kiều một cái.
“Không có, em nhớ lầm rồi.”
Phó Hành Khanh mặt không đổi sắc cầm kẹo bước lên lầu, trở về phòng của anh.
Vẻ mặt Phó Kiều Kiều mờ mịt, cô ấy nhớ lầm rồi ư?
Nhớ lầm cái rắm!
Rõ ràng là Phó Hành Khanh không thích ăn đồ ngọt, tào phớ và bánh chưng cũng chỉ ăn mặn, từ nhỏ đến lớn chưa từng thấy anh chạm tay vào kẹo.
Phó Kiều Kiều tỏ vẻ... Chuyện này cô ấy sẽ không bao giờ nhớ lầm!
Rõ ràng không thích ăn kẹo, thế mà còn muốn cướp kẹo Tô Trà tặng cho cô ấy.
Lãng phí thức ăn, đúng là xấu xa!
Trong một căn phòng ở tầng hai, Phó Hành Khanh ngồi trên ghế, trên tay anh đang cầm một viên kẹo.
Ngón tay thon dài đẹp mắt, khớp xương rõ ràng, tôn lên dáng vẻ của viên kẹo nhỏ xinh.
Một lúc sau, anh lột giấy gói kẹo ra, sau đó nhét kẹo vào trong miệng.
Vị ngọt tràn lan trong khoang miệng, Phó Hành Khanh nhíu mày lại theo phản năng.
Đầu lưỡi quấn lấy viên kẹo trong miệng vài vòng, một lúc sau, Phó Hành Khanh cảm thấy mùi vị ngọt ngào này cũng không khó tiếp nhận như trong tưởng tượng.
Ngọt ngào, có chút giống gương mặt của cô khi cười rộ lên làm lộ cái má lúm đồng tiền...
Buổi chiều Phó Kiều Kiều còn thề phải bảo vệ bạn của chính mình, nhưng chưa đến hai tiếng, khi đối mặt với ánh mắt sắc bén của Phó Hành Khanh, Phó Kiều Kiều có chút lo sợ.
"Anh à, anh thật sự muốn đưa buổi tối cho Trà Trà à, nhưng Trà Trà không biết đó là do anh làm, anh cứ làm như vậy, có phải là vô ích quá không?" Phó Kiều Kiều sắp xếp lại từ ngữ trong đầu, rồi khuyên Phó Hành Khanh.
"Trừ tiền nợ một lần."
"Được thôi, vậy để em gọi điện hỏi Trà Trà có ăn cơm tối chưa." Động tác của Phó Kiều Kiều rất nhanh chóng, cô ấy cầm điện thoại lên rồi bấm số điện thoại của Tô Trà.
Chỉ chốc lát sau, điện thoại đã có người bắt máy.
"Trà Trà, cô ăn cơm chiều chưa?"