Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Bá Đạo - Chương 301
Cập nhật lúc: 2025-04-02 23:24:05
Lượt xem: 16
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7KjPjAvqLj
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Giò heo kho tàu, lớp da bóng loáng, màu sắc hấp dẫn.
Thịt heo xào Hồ Nam, mùi cay kích thích khứu giác, cộng thêm chút màu sắc xanh tươi, vừa nhìn là đã khiến người ta thèm nhỏ dãi.
Còn có món kibbeling (*), mùi thơm nức mũi, bên ngoài vàng giòn, bên trong mềm mại.
(*) Kibbeling là một món ăn nhẹ của Hà Lan bao gồm những miếng cá đập dập, thường được phục vụ với nước sốt tỏi hoặc sốt tartar làm từ mayonnaise.
Một hộp cuối cùng là canh gà, nước canh không quá nhiều, bên trong đặt một cái cánh gà và một cái đùi gà.
Còn chu đáo chuẩn bị thêm cho cô một hộp cơm riêng, mùi thơm của cơm chín truyền tới, thật đói bụng!
"Kiều Kiều, mùi thơm quá." Tô Trà khịt khịt mũi: "Thật sự là cho tôi ăn?"
"Ừ." Phó Kiều Kiều gật đầu, cầm lòng không đậu mà nuốt nước miếng, tầm mắt nhìn về phía mấy hộp cơm đó, cảm giác không thể dời tầm mắt được.
Ôi trời ơi, Phó Kiều Kiều chưa bao giờ biết đến việc anh trai của cô ấy còn có thiên phú này.
Mẹ ơi, với tay nghề này của anh không làm lính thì vẫn có thể làm đầu bếp, bảo đảm sẽ buôn may bán đắt tiền vào như nước.
"Tô Trà, cô nếm thử xem, mùi vị thế nào?"
Cô ấy nuốt nước miếng thêm lần nữa, Phó Kiều Kiều thúc giục Tô Trà mau ăn.
Bởi vì nếu Tô Trà không ăn, thì Phó Kiều Kiều sẽ không thể khống chế được sức mạnh thời Hồng Hoang trong cơ thể chính mình.
Sau đó Phó Kiều Kiều nhìn thấy Tô Trà vươn tay ra, cầm lấy đôi đũa gắp một miếng kibbeling, đưa nó vào trong miệng, cô cắn một miếng, một tiếng "rộp rộp" giòn tan vang lên.
Đôi mắt Tô Trà nheo lại, trên mặt lộ ra vẻ thoả mãn.
"Thế nào, có ngon không, cô nói tôi nghe xem mùi vị của món này thế nào." Phó Kiều Kiều thúc giục một câu.
"Ngon, bên ngoài giòn bên trong mềm, lớp bột mì bọc bên ngoài rất là giòn, ăn ngon lắm." Tô Trà dùng một câu để miêu tả mùi vị, cô giơ ngón tay cái lên, ý nói: Ngon ơi là ngon
Phù, khoé mắt cô ấy chảy ra một giọt nước mắt ngưỡng mộ!
"Kiều Kiều, cô cũng ăn một miếng đi."
"Không không không, tôi không ăn đâu."
"Sao lại không ăn?"
"Tôi không thích ăn cá."
"Vậy cô ăn giò heo đi, món này nhìn trông cũng rất ngon."
Hu hu hu, Phó Kiều Kiều cũng cảm thấy món này trông rất ngon.
Vấn đề là cô ấy không xứng.
Phó Hành Khanh chuẩn bị cho Tô Trà, cô ấy không xứng để ăn.
"Tôi không ăn đâu." Phó Kiều Kiều lại từ chối thêm lần nữa.
Phó Kiều Kiều cảm thấy việc này đúng là đang tra tấn cô ấy, nỗi đau đớn của việc chỉ có thể nhìn nhưng không thể ăn chỉ có mình cô ấy biết.
"Ấy, cô cứ ăn, tôi ra ngoài vào phòng vệ sinh một lát." Phó Kiều Kiều đứng dậy trong nỗi đau khổ, sau đó cô ấy không đợi Tô Trà phản ứng là đã chạy mất.
Vọt đến trong một nốt nhạc, Phó Kiều Kiều vung tay lên, rồi lớn tiếng nói: "Gọi món!"
"Tôi muốn món kibbeling, giò heo kho tàu, còn có canh gà, thịt heo xào Hồ Nam, mau mau mau, thúc giục nhà bếp làm nhanh lên, tôi đang rất vội."
Phó Kiều Kiều gọi mấy món liên tiếp, sau đó cô ấy ngoan ngoãn ngồi yên tại chỗ chờ thức ăn được mang ra.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-301.html.]
Chỉ vài phút sau, mấy món Phó Kiều Kiều gọi đã được mang lên.
Rõ ràng là món ăn giống nhau, nhưng khi Phó Kiều Kiều ngửi mùi thì lại cảm thấy trình độ không giống nhau. Nhưng cô ấy đã quá đói bụng, vùi đầu ăn cơm mới là chuyện quan trọng.
.
Phó Kiều Kiều ngồi ăn cơm trong sảnh lớn ở tầng một, còn Tô Trà thì đang ngồi ăn cơm trên ghế lô ở tầng hai.
Món ăn giống nhau, nhưng khói lửa khác nhau!
Thế giới khác nhau, nên người ăn cơm cũng khác nhau!
"Ợ ~" Ăn no rồi.
Phó Kiều Kiều vuốt ve cái bụng hơi nhô lên, tiếp theo là lau miệng rồi tính tiền, sau đó cô ấy leo lên tầng hai để tìm Tô Trà.
Khi đẩy cửa vào, Tô Trà cũng đã ăn no, tựa vào trên ghế với cái bụng nhỏ tròn trịa.
Mấy hộp cơm gần như là không còn gì, Phó Kiều Kiều bước qua, nói: "Cô ăn có no không?"
"Ừ, rất no." Tô Trà ngoan ngoãn gật đầu, quả thật là bộ dạng này của cô khiến Phó Kiều Kiều rất muốn chà đạp.
Nhưng trên thực tế là Phó Kiều Kiều không dám ra tay, Phó Kiều Kiều vuốt ve vài sợi tóc mềm mại của Tô Trà xong thì không đợi cô phản ứng là đã thu tay về.
"Sao vậy?" Tô Trà bỗng ngẩng đầu lên, vẻ mặt nghi ngờ nhìn Phó Kiều Kiều, cái mũi khẽ ngửi mùi trên người Phó Kiều Kiều, cô hỏi: "Tại sao trên người của cô lại có mùi giò heo kho tàu vậy?"
Nghe thấy Tô Trà nói như vậy, trong lòng Phó Kiều Kiều lập tức giật thót một cái, sau đó cô ấy ra vẻ bình tĩnh nói: "Chắc là cô ngửi nhầm rồi, sao trên người của tôi lại có mùi giò heo kho tàu được chứ, có khi nào là ở trên người cô không?"
Tô Trà cúi đầu, tự ngửi mùi trên người bản thân, sau đó thì bật cười.
Quả thật là trên người cô có mùi giò heo kho tàu.
"Kiều Kiều, cô còn chưa ăn gì, nếu không để tôi gọi vài món cho cô nhé?" Tô Trà ngại ngùng nói, do đồ ăn quá ngon, nêm nhất thời cô không nhịn được, nên quên mất việc chừa lại cho Kiều Kiều.
"Không không không, tôi không đói bụng." Phó Kiều Kiều xua tay nhanh chóng từ chối.
Đùa đấy à, cô ấy vừa mới ăn no nê xong, làm sao còn có thể ăn được nữa.
"Tô Trà, tôi muốn đi dạo phố, cô đi cùng tôi nhé." Phó Kiều Kiều nói dứt câu là đã ôm lấy cánh tay Tô Trà, kích động kéo Tô Trà đứng dậy.
Suýt nữa Tô Trà đã được trải nghiệm cảm giác hai chân rời đất là như thế nào, trông thấy ánh mắt gấp gáp của Phó Kiều Kiều đang nhìn cô, Tô Trà lại nói lần nữa: "Kiều Kiều, chúng ta đến quán cơm rồi chỉ ngồi ghế lô của người ta mà không gọi món, có phải là kỳ quá không?"
"Không không không, hoàn toàn không sao." Dù sao Phó Hành Khanh cũng phải đến chỗ Tần Mạt để hoàn thành công việc.
Sau đó, hai người bọn họ vội vàng xuống tầng dưới, rời khỏi quán cơm.
Nhân viên làm việc trong quán cơm nhìn bộ dạng chạy trối c.h.ế.t của hai người với vẻ mặt mờ mịt, như đang nói: Quán cơm của bọn họ rất đáng sợ à?
Chắc là không đâu? Vừa rồi một người trong đó còn ăn rất ngon miệng trong sảnh lớn ở tầng một mà.
Sau đó, khi người phục vụ lên dọn dẹp thì phát hiện hai vị khách quên mang hộp cơm về.
Khi Tần Mạt từ nhà đến quán cơm thì đúng lúc nghe thấy có người đang nghị luận về chuyện này.
Từ trong miệng nhân viên, Tần Mạt đã nghe rất rõ ràng, anh ta mỉm cười cà lơ phất phơ, nhận lấy mấy cái hộp cơm.
“Được rồi, mọi người bận việc thì cứ làm đi, mấy cái này giao cho tôi.”
Còn về phần phải giải quyết như thế nào, đương nhiên là Tần Mạt sẽ trả lại cho chủ của nó.
Hôm qua anh ta vừa mới khuyên bảo Phó Hành Khanh rằng nếu muốn có được trái tim của phụ nữ thì phải thu phục được dạ dày của người đó, thế mà hôm nay Phó Hành Khanh đã ra tay.
.