Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Bá Đạo - Chương 300
Cập nhật lúc: 2025-04-02 23:23:12
Lượt xem: 14
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Anh ơi, anh chờ em sau này kiếm được tiền, em chắc chắn sẽ trả mà.” Phó Kiều Kiều dõng dạc bảo đảm.
“Hai người hẹn ở đâu?” Phó Hành Khanh hỏi một câu.
“Ở quán cơm mới mở của Tần Mạt. Anh, lần này bọn em không đưa anh theo đâu nhé!” Cô ấy phải nói rõ trước.
“Anh không đi, ngày mai mấy giờ em đi?”
“Mười giờ rưỡi đi, làm sao ạ?”
“Vậy thì được rồi, xóa một lần tiền nợ. Ngày mai em mang chút đồ đến đó.”
“Hả? Vâng.”
Đến lúc Phó Hành Khanh đóng cửa lại, vẻ mặt Phó Kiều Kiều vẫn còn mờ mịt. Vậy là sao?
Hôm sau, Phó Hành Khanh lái xe ra ngoài từ lúc mới sáng sớm tinh mơ.
Khi Phó Hành Khanh mặc một bộ quần áo thường ngày xuất hiện ở chợ bán thức ăn làm nhiều người để ý. Một người to con, cao hơn một mét tám, giống như hạc trong bầy gà đi ở trong chợ bán thức ăn.
Với kiểu khí chất đó, vẻ ngoài đó thì đi đến chỗ nào cũng có thể thu hút người bên cạnh nhìn thêm vài lần.
“Ông chủ, cái giò heo này bán như thế nào?” Tiếng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên.
“Bán tầm này.” Ông chủ quán thịt quán múa may tay chân một hồi sau đó duỗi tay xách lên một cái chân heo, nói: “Người anh em, anh nhìn xem, cái chân giò này nạc mỡ vừa tầm lại còn tươi nữa.”
Phó Hành Khanh nhìn một chút, nói: “Lấy cho tôi cả hai cái đi, cân giúp tôi đi.”
“Được.”
Mua xong giò heo, Phó Hành Khanh lại đến cửa hàng khác mua thêm không ít đồ.
Lúc anh lái xe trở lại trụ sở lớn thì vẫn còn sớm, gặp được vài hàng xóm đang đi ra ngoài.
Vẻ mặt Phó Hành Khanh thì bình tĩnh, nhưng những hàng xóm gặp được anh thì không được bình tĩnh lắm.
Tưởng tượng thử xem, một người đàn ông vẻ mặt nghiêm túc lại mang hình bóng của người đàn ông nội trợ, một tay xách theo hai cái chân giò, một tay cầm theo nhiều đồ khác, cái hình ảnh này…
Không đến nửa giờ, chuyện của Phó Hành Khanh đã được nhiều người truyền miệng.
Lúc mọi người nói đến chuyện này thì đều nghĩ là…đứa nhỏ này hiếu thuận quá!
Vừa về nhà đã đi chợ mua đồ nấu đồ ăn cho người nhà, rất là có hiếu.
Đám nhỏ nhà bọn họ đều kém đứa nhỏ nhà họ Phó này.
Nhà họ Phó.
Trong phòng bếp, âm thanh loảng xoảng cũng khiến cho người nhà họ Phó để ý.
Người đầu tiên chạy tới xem tình hình là Phó Kiều Kiều, lúc cô ấy nhìn thấy anh trai mình đang trong phòng bếp, giơ tay c.h.é.m xuống thì cảm thấy hơi mơ hồ, xoa đôi mắt.
“Anh, anh làm gì đấy?”
“Nấu ăn.” Phó Hành Khanh không thèm ngẩng đầu, trả lời lại một câu, động tác trên tay vẫn “loảng xoảng” không ngừng .
Phó Kiều Kiều nghe thấy hai chữ “nấu cơm” thì ngó ra ngoài cửa sổ.
Hôm nay mặt trời mọc từ hướng Tây à?
Nhưng mà, mới sáng sớm đã nấu ăn rồi?
Mới sáng mà đã ăn đồ nhiều mỡ như giò heo sao?
Phó Kiều Kiều hốt hoảng xoay người về phòng, rửa mặt, sau đó chuẩn bị ra ngoài hưởng thụ bữa sáng mà anh trai mình chuẩn bị từ lúc sáng sớm tinh mơ.
Nhưng mà, đợi đến lúc bụng của Phó Kiều Kiều đói đến nỗi bẹp dí thì Phó Hành Khanh vẫn còn đang bận việc ở trong phòng bếp.
Cuối cùng, Phó Kiều Kiều phải tự cấp tự túc, gặm hai quả táo để lót bụng.
Mười giờ hai mươi phút, Phó Kiều Kiều trông thấy đã đến thời gian. Lúc cô ấy từ bỏ chuyện hưởng thụ bữa sáng của anh trai chuẩn bị mà ra ngoài thì cuối cùng, Phó Hành Khanh cũng từ trong bếp đi ra.
Phó Kiều Kiều nhìn thấy vài hộp cơm hình chữ nhật bằng nhôm trên tay Phó Hành Khanh thì hết sức cảm động.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-300.html.]
.
h “Anh, em biết anh đúng là anh ruột của em mà!” Phó Kiều Kiều xúc động nói một câu.
“Cầm lấy, lát nữa đến quán cơm thì đưa cho Tô Trà ăn.” Phó Hành Khanh nhét hộp cơm đã được đóng gói cẩn thận vào tay Phó Kiều Kiều.
Phó Kiều Kiều nghe thấy tên“Tô Trà” thì lập tức tỉnh táo lại.
Thì ra làm đồ ăn nửa ngày nhưng không phải là cho mình ăn à?
“Anh, em có được ăn không?” Phó Kiều Kiều vẫn chưa từ bỏ ý định, hỏi một câu. Cô ấy không tin là anh mình nhẫn tâm như vậy.
Anh nhìn cô ấy một cái, hỏi lại một câu: “Em nói xem?”
Được rồi, cô ấy đã hiểu.
Nếu hiện tại có ai đó hỏi Phó Kiều Kiều có còn cảm động không?
Phó Kiều Kiều chắc chắn sẽ trả lời là: “Không, không dám động vào!”
Nhưng mà cô ấy hẹn Tô Trà ăn cơm ở quán cơm, bây giờ lại cầm nhiều hộp cơm đi theo, như vậy có ổn không nhỉ?
Phó Kiều Kiều một lòng hoang mang, trước khi ra cửa, Phó Hành Khanh còn nói một câu: “Em đừng nói cho Tô Trà là anh làm.”
“À, được.” Phó Kiều Kiều gật đầu.
Cô ấy bỗng hơi đồng cảm với nỗi khổ của anh mình, lại còn làm việc tốt mà không để lại tên nữa chứ!
Phó Kiều Kiều đi ra cửa, lái xe đến quán ăn. Cô ấy ngồi trên xe, mãi mới nhớ ra được, Phó Hành Khanh ở nhà, tại sao không lái xe chở mình?
Vì sao? vì sao?
Do cô ấy không xứng sao?
Lúc đến nơi, Phó Kiều Kiều cầm theo hộp cơm lên tầng hai trong ánh mắt như nhìn sinh vật lạ của người phục vụ.
Phó Kiều Kiều đẩy cửa đi vào, cảm thấy mình xấu hổ đến c.h.ế.t mất.
Trong phòng riêng, Tô Trà nghe thấy tiếng thì ngước mắt nhìn sang.
Khi cô nhìn thấy hộp cơm Phó Kiều Kiều xách theo trên tay, ánh mắt Tô Trà nhìn Phó Kiều Kiều cũng thay đổi.
Tới quán ăn để ăn cơm mà còn tự mang theo đồ?
Hành động này là gì đây?
Phó Kiều Kiều nhận ra ánh mắt của Tô Trà thì sống không còn gì luyến tiếc đi đến bên cạnh cô, thả hộp cơm lên bàn.
“Kiều Kiều, cô…” Tô Trà muốn nói lại thôi.
“Trà Trà, đừng trách tôi. Có phải cô đang khinh thường tôi không?” Phó Kiều Kiều vẻ mặt thống khổ, hỏi cô.
“A, tôi không khinh thường cô. Tôi thề!” Tô Trà lập tức đáp lời.
Tô Trà cam đoan là cô không khinh thường Kiều Kiều.
Nhưng hành động này của Phó Kiều Kiều làm cô hơi khó hiểu. Đến quán cơm, sao lại ăn cơm tự nấu?
Hơn nữa, Tô Trà không hề coi thường Phó Kiều Kiều.
Ngược lại…Kiều Kiều, có phải cô ấy khinh thường đầu bếp của quán cơm này hay không?
"Tới đây tới đây tới đây, Tô Trà cô mau đến đây nếm thử xem, tôi cố ý mang qua cho cô đấy." Phó Kiều Kiều vẫy tay ý bảo Tô Trà qua đây, ngay sau đó cô ấy lưu loát mở mấy hộp cơm ra.
Mùi thức ăn xông vào xoang mũi, ôi, thơm quá!
Tô Trà nghe thấy lời Phó Kiều Kiều nói, cô cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng Phó Kiều Kiều cố ý mang đến cho cô, trong lòng còn cảm thấy rất cảm động.
Phó Kiều Kiều không biết suy nghĩ của cô, nếu không cô ấy sẽ đáp lại một câu chắc nịch: Khẳng định là cố ý mang tới, nhưng người đó không phải cô ấy, mà là người nào đó cố ý kêu cô ấy mang tới đây.
Phó Kiều Kiều có chút thông cảm cho anh trai cô ấy, tình yêu trong lòng khó nói thành lời, bởi vì khi nói ra rất có thể anh sẽ bị từ chối!
Dựa theo tính cách thẳng nữ cốt thép của Tô Trà, khả năng bị từ chối còn cao hơn cả khả năng khác. Mà ở bên này, sau khi tầm mắt của Tô Trà dừng trên mấy hộp cơm thì không thèm dời mắt sang chỗ khác.
.