Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Bá Đạo - Chương 299
Cập nhật lúc: 2025-04-02 23:23:10
Lượt xem: 18
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/5AewPLDZTt
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Xóa bỏ một lần tiền nợ, hấp dẫn quá!
Nhưng mà, cô ấy là một người chính trực.
Phó Kiều Kiều điều chỉnh tâm thái, từ chối: “Anh, không phải em không muốn giúp anh. Nhưng em không phải là loại người như vậy!”
“Vậy thì, hai lần.” Phó Hành Khanh không nháy mắt tăng giá.
Phó Kiều Kiều lại bắt đầu d.a.o động tiếp một cách đáng xấu hổ. Lần trước mượn hai mươi, lần trước nữa mượn hai mươi lăm, hai lần cộng vào là bốn mươi lăm.
“Khụ khụ, thật sự là em không có ý ấy.”
“Ba lần!” Anh lại tăng giá lần nữa.
“Không được.” Phó Kiều Kiều đau khổ từ chối.
“Bốn lần.” Người giàu không có nhân tính.
“Không!” Phó Kiều Kiều đau lòng nói, cô ấy chỉ nói một chữ, bởi vì sợ nếu nói nhiều sẽ không khống chế được đồng ý.
“Xóa bỏ tất cả nợ!” Mặt Phó Hành Khanh không đổi sắc nói ra câu này.
Ôi cha mẹ ơi! Cô ấy đã từng không tiếc mạng sống giúp đỡ chị em, nhưng hiện giờ lại vì anh trai mình mà cắm chị em hai dao.
A, Trà Trà ơi, tôi xin lỗi!
Nguyên nhân khiến cô ấy không kiên định, là vì vốn dĩ hai người đã hẹn với nhau hai ngày này bớt thời gian ăn để đi cơm cùng nhau.
Hiện tại, cô ấy rất đáng thẹn đổi địa chỉ thành nhà mình.
À, đương nhiên dù Phó Kiều Kiều không đánh giá cao Phó Hành Khanh, nhưng so với tên Lục Thanh Viễn đã mập lại còn tự tin thì quả thực anh trai của cô ấy tốt hơn gấp nhiều lần.
Với lại, Phó Kiều Kiều chỉ định giúp một lần này thôi, nếu Tô Trà từ chối, không có ý định kia thì Phó Kiều Kiều lập tức theo phe chị em tốt của mình.
Nếu cho một cơ hội cũng được nhưng Tô Trà không thích thì thôi, không cần nữa.
Vì thế, Phó Kiều Kiều nói: “Chốt!”
“Nhưng em cũng không chắc là Tô Trà có đồng ý không nha. Anh, anh muốn Trà Trà đến nhà chúng ta ăn cơm làm gì?” Đây là điểm làm Phó Kiều Kiều khó hiểu.
“Chuyện này em đừng quan tâm.” Phó Hành Khanh nói xong thì cầm điện thoại ở bên cạnh đưa cho Phó Kiều Kiều. Anh đột nhiên nghĩ đến khả năng Tô Trà không ở nhà, nên lại đặt điện thoại xuống.
Tay của Phó Kiều Kiều đã vươn ra rồi nhưng cuối cùng chỉ cầm được không khí, cô ấy nghi ngờ ngẩng đầu lên.
Ý gì vậy?
“Tô Trà mới từ nhà họ Trầm về, chắc là còn chưa đến nhà đâu. Lát nữa em hãy gọi.”
“À, anh, vẫn là câu nói cũ nhé. Nếu Trà Trà không thích anh thì anh không được làm gì Trà Trà đâu đấy! Không thì em sẽ… sẽ mách ông nội đánh gãy chân chó của anh!”
“Cháu muốn ông đánh gãy chân chó của ai cơ?”
Nhắc tới Tào Tháo thì Tào Tháo đến ngay. Ở ngoài cửa, ông cụ Phó đang mặc quân phục, vừa về đến nhà.
Ông ấy cởi mũ rồi đặt lên trên giá ở bên cạnh sau đó đi vào phòng. Tầm mắt sắc bén của ông ấy nhìn hai anh em đang ở phòng khách.
Ông cụ Phó tên là Phó Tu Bình, hiện giờ vẫn còn ở trong quân ngũ. Đáng lẽ hai năm trước ông ấy đã đến tuổi về hưu, nhưng lại không thể bỏ công việc, cho nên ở tuổi này rồi mà vẫn ở trong quân ngũ.
Phó Hành Khanh và Phó Kiều Kiều gần như lớn lên ở bên ông ấy, vì thế tính tình ít nhiều cũng giống Phó Tu Bình. Đặc biệt là Phó Hành Khanh, không khác gì Phó Tu Bình lúc còn trẻ cả.
“Ông nội, ông về rồi! Lúc nãy cháu nói muốn đưa bạn về nhà mình ăn bữa cơm. Cháu sợ anh trai xụ mặt làm người ta sợ, cho nên cháu mới nói nếu anh ấy mà dọa bạn cháu, cháu sẽ bảo ông đánh anh ấy gãy chân.” Phó Kiều Kiều tránh ánh mắt của ông nội, nhìn Phó Hành Khanh ra hiệu.
.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-299.html.]
Trước khi chuyện giữa Tô Trà và Phó Hành Khanh thành công, Phó Kiều Kiều không định công khai chuyện này.
Để tránh việc anh mình đã không theo đuổi được người ta lại còn phá vỡ mối quan hệ đang tốt của mình và Tô Trà.
“Ông ơi.” Phó Hành Khanh đứng lên, gọi một tiếng.
“Ừ, vẻ mặt này của cháu đúng là dễ khiến người ta sợ đấy.” Ông ấy nhìn bộ dáng của Phó Hành Khanh, đứng ở góc độ công bằng chính trực để đánh giá.
Phó Hành Khanh: “…”
“Phụt ha ha ha, ông ơi, ông nói đúng quá!”
“Chứ còn gì nữa? Bà nội cháu đâu? Không ở nhà à?” Ông ấy quan sát khắp phòng, sau khi không thấy được được bạn già thì hỏi một câu.
“Bà nội ở bên nhà hàng xóm, đang tán gẫu cùng bà Ngô ạ.” Phó Kiều Kiều trả lời một câu.
“Ừ, vậy được, để ông đi tìm bà ấy. Giờ cũng không còn sớm nữa, đến tuổi này rồi mà còn không biết đường về nhà.” Ông ấy nói xong thì lại đội mũ lên sau đó đi ra cửa.
Còn lại hai anh em trong phòng khách, Phó Hành Khanh liếc Phó Kiều Kiều một cái, nói: “Đừng có quên chuyện này đấy!”
“Yên tâm, em không quên được đâu. Nhưng nếu Trà Trà từ chối thì em cũng không có cách nào.” Giải thích điều kiện trước, hiện tại ở trong cảm nhận của Phó Kiều Kiều thì bạn bè còn quan trọng hơn cả anh trai.
“Anh lên tầng trước đây.” Phó Hành Khanh nói xong thì xoay người đi nhanh đến cửa cầu thang.
Ngay sau đó trên cầu thang phát ra một trận tiếng động “cộp cộp cộp”, thân hình cao lớn của Phó Hành Khanh biến mất ở chỗ rẽ cửa cầu thang tầng hai.
Sau khi Phó Hành Khanh lên tầng tầm mười phút, ông nội và bà nội về nhà, hai người vừa đi vừa cãi nhau.
Cả hai dứt khoát làm lơ đứa cháu gái Phó Kiều Kiều đang ở trong phòng khách, cãi nhau léo nhéo rồi cùng về phòng mình.
Phó Kiều Kiều đã quen hình thức ở chung của hai vợ chồng già này. Cô ấy bình tĩnh duỗi tay cầm tiếp một quả táo nữa, bắt đầu gặm “răng rắc răng rắc”.
Phó Kiều Kiều lại ăn xong một quả táo, sau đó đợi một lúc lâu, cô ấy đoán là Tô Trà chắc hẳn đã về đến nhà nên duỗi tay cầm điện thoại.
“Reng reng reng...”
Tô Trà vừa tắm rửa xong, mặc áo ngủ, một tay của cô nâng tóc còn đang ướt đẫm lên lau khô.
Sau khi nghe thấy tiếng chuông điện thoại, cô tạm dừng động tác lau tóc một lúc rồi mới bước đến, cầm lấy điện thoại.
“A lô, Trà Trà, ngày mai cô rảnh không? Chúng ta ăn cơm cùng nhau nhé?”
“Được, ăn ở đâu vậy?” Tô Trà không hề nghĩ ngợi trả lời, cũng đã lâu rồi cô không tụ họp cùng Kiều Kiều.
“Ở nhà tôi có được không?”
“Hửm? Ở nhà cô á?” Tô Trà nghe thấy câu trả lời của Phó Kiều Kiều thì hơi sửng sốt rồi mím cánh môi hồng nhuận, nói: “Hình như không được tiện cho lắm? Hay là chúng ta vẫn hẹn ở bên ngoài nhé?”
Phó Kiều Kiều ở bên kia đầu của điện thoại cười, tỏ ý: A a , Trà Trà từ chối rồi.
Chuyện này, không thể trách cô ấy được.
“Được đó, bọn mình lại đến quán cơm lần trước của Tần Mạt mở vậy.”
“Vậy hẹn gặp lúc mười một giờ rưỡi nha! Tôi chờ cô nhé!” Tô Trà đáp lời.
Hai người lại nói vài câu qua điện thoại rồi mới chấm dứt cuộc gọi.
Vừa ngừng cuộc gọi, Phó Kiều Kiều vui sướng khi người gặp họa. Cô ấy lên tầng, sau đó gõ cửa “cốc cốc cốc cốc”.
Sau tầm mười mấy giây, “Xoạch” một tiếng, cửa mở ra từ bên trong.
“Anh ơi, Tô Trà nói cô ấy không tới đâu. Không thể trách em nha! Xem ra em không có phúc rồi, sợ là đã không có cơ hội xóa hết nợ.” Phó Kiều Kiều nghẹn cười, ngẩng đầu nhìn dáng vẻ buồn bực của anh mình, vui thật đấy!
.