Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Bá Đạo - Chương 298
Cập nhật lúc: 2025-04-02 23:23:08
Lượt xem: 14
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/5AewPLDZTt
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Phụt!” Một tiếng cười thình lình cắt ngang giọng hát “tuyệt vời” của Tô Trà.
Nghe thấy âm thanh, Tô Trà thay đổi sắc mặt trong nháy mắt, nhấp môi, khôi phục lại thành dáng vẻ nghiêm trang.
Cô ngước mắt nhìn qua thì thấy cách đó không xa có hai bóng người xuất hiện. Trong đó, một người mặc trang phục quân đội, dáng người thẳng tắp. Người còn lại thì trông nhàn nhã, vô tư…
Bầu không khí đột nhiên im lặng.
“Trùng hợp thật đấy.” Tô Trà chủ động chào hỏi.
Bầu không khí trầm lặng bị Tô Trà đánh vỡ, thoạt nhìn thì cô rất hào phóng, khéo léo. Dáng vẻ kia trông thật là bình tĩnh, ung dung …
“A, em mới từ nhà họ Trầm ra…em muốn đi về phải không? Anh lái xe đưa em về nhé?” Phó Hành Khanh thấp giọng hỏi cô.
Câu trước là để trả lời câu “trùng hợp thật đấy” dùng để giảm bớt sự xấu hổ của Tô Trà, còn hai câu sau của anh mang theo ngữ khí dò hỏi.
Tần Mạt ở bên cạnh nhìn Phó Hành Khanh như vậy, anh ta nhìn Phó Hành Khanh một cách trêu chọc.
Chậc chậc chậc, đúng là người già bị bén lửa tình yêu có khác.
Lúc trước Phó Hành Khanh gặp được vài cô gái, cô nào cũng bị anh đối xử vô tình như gió thu cuốn lá vàng, bây giờ gặp được người mình thích, xem này, đến cả câu “anh đưa em về nhà” cũng biết nói rồi.
Phó Hành Khanh là loại đàn ông sẽ chủ động đưa con gái về nhà sao?
Anh ta cười c.h.ế.t mất.
Lúc đầu Phó Hành Khanh không phải là loại đàn ông như thế, nhưng bây giờ thì đúng là vậy rồi.
Tô Trà nghe thấy Phó Hành Khanh đột nhiên muốn đưa cô về nhà cũng hơi sửng sốt, đôi mắt to tròn, trong veo nhìn anh, sau đó mới nói: “Không cần.”
Đúng vậy, không cần!
Trương Huy đang ở phía sau Tô Trà bày tỏ: “Mấy người coi tôi là không khí à?”
“Được, vậy em đi trên đường cẩn thận nhé!” Ánh mắt của Phó Hành Khanh hơi u ám, trả lời một câu.
Lúc này Phó Hành Khanh hơi tức giận vì sao miệng lưỡi mình không được nhanh nhạy, cho nên hiện tại mới không biết làm sao để tìm cách nói chuyện với người mình thích.
“Vâng.”
Sau đó Tô Trà gật đầu hai cái, nói: “Vậy em đi về trước nhé, lần sau nói chuyện tiếp ạ.”
Bước chân của cô vội vàng vòng qua hai người. Sau khi đã đi xa một đoạn Tô Trà thở nhẹ một hơi rồi vỗ n.g.ự.c mình.
Quả thực là hiện trường mất mặt quy mô lớn, xấu hổ quá!
May mà Tô Trà nhanh nhạy, phản ứng nhanh chóng. Chỉ cần cô không xấu hổ, không ai có thể làm cô xấu hổ!
Tô Trà nhanh chóng chạy khỏi hiện trường. Còn Phó Hành Khanh và Tần Mạt lại tiếp tục đi vào bên trong.
Tần Mạt nhìn Phó Hành Khanh, từ lúc Tô Trà vừa đi thì mặt Phó Hành Khanh đã lại quay về với vẻ mặt không cảm xúc, giống như không có bất kỳ chuyện gì có thể làm thay đổi tâm tình của anh vậy.
Tần Mạt với kinh nghiệm dày dặn, vừa thấy Phó Hành Khanh như vậy là đã biết được nguyên nhân. Anh ta tiến lên một bước, giống như anh em tốt duỗi tay vỗ cánh tay Phó Hành Khanh.
“Phó Hành Khanh, lại đây, tôi chỉ cho cậu một chiêu. Nếu cậu thích cô gái như Tô Trà thì không thể cứ như vậy được. Cậu phải học cách gãi đúng chỗ ngứa.”
“Nghĩa là gì?” Phó Hành Khanh nhìn Tần Mạt, hỏi lại một câu.
“Nghĩa là cậu phải hốt thuốc đúng bệnh, có hiểu không? Cậu cũng thấy điều kiện của Tô Trà rồi đấy. Thứ nhất, thông minh. Thứ hai, xinh đẹp. Thứ ba, điều kiện tự thân của người ta cũng không kém so với chúng ta, thậm chí có thể nói là tốt hơn.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-298.html.]
“Đối với một người phụ nữ như thế thì cậu phải tìm cách, nếu không cả đời này cậu cũng không theo đuổi người ta được đâu.”
“Không phải có câu muốn bắt được trái tim của đàn ông thì phải bắt được dạ dày của người đó trước hay sao? Câu này cũng có thể áp dụng với phái nữ. Cậu không phát hiện ra à? Ngoại trừ thích nghiên cứu khoa học, Tô Trà cũng thích ăn uống. Cậu có thể bắt đầu từ phương diện này xem sao.”
“Ăn à? Tay nghề của tôi cũng khá tốt. Cậu muốn nói là… Tôi nên làm đồ ăn ngon cho Tô Trà phải không?”
“Ừ, đúng rồi, không phải Kiều Kiều quen biết Tô Trà sao? Cậu bảo Kiều Kiều mang người về nhà ăn bữa cơm, đấy, không phải đã có cơ hội biểu hiện rồi à? Lúc ấy cậu làm vài món tủ, ăn ngon là được, ái chà, hiểu chưa?” Tần Mạt liếc mắt một cái rồi cười tươi rói.
Trong lòng Phó Hành Khanh suy xét đến tính khả thi của việc này, khóe môi lộ ra một nụ cười, anh duỗi tay vỗ cánh tay của Tần Mạt: “Anh em tốt!”
“Chứ còn gì nữa! Nhưng mà, cậu đối với Tô Trà là nghiêm túc đúng không? Tôi thấy công việc của Tô Trà còn bận hơn cả cậu. Cậu thì quanh năm suốt tháng mới về nhà được vài lần, Tô Trà cũng bận, có khi nào hai người phải vài năm mới gặp mặt một lần không?”
“Không đâu, tôi có ngày nghỉ mà.”
“Cậu có mấy ngày nghỉ phép hả? Kỳ nghỉ trong một năm… kỳ nghỉ của bộ đội nhiều nhất cũng chỉ tầm bốn mươi ngày thôi đúng không? Còn không biết cậu có được nghỉ đủ bốn mươi ngày không nữa kìa.” Phó Hành Khanh cũng không phải là lính thường, sao có thể nghỉ nhiều ngày như vậy?
“Không có việc gì, phương pháp nhiều hơn vấn đề là được.”
“Cũng phải, không nói cái này nữa. Tôi hỏi cậu, Phó Hành Khanh, nếu sau này cậu kết hôn cùng Tô Trà, ai sẽ là người nấu cơm?”
“Tôi.” Nghe thấy hai chữ “kết hôn” này, trong lòng Phó Hành Khanh cảm thấy mỹ mãn, không chút nghĩ ngợi trả lời lại bằng một chữ.
“Vậy, ai sẽ làm việc nhà?”
“Tôi.”
Trả lời không chút do dự, được lắm người anh em!
Vừa đối nội vừa đối ngoại, con lừa trong đội sản xuất thôn cũng không chăm bằng Phó Hành Khanh…
Đi được một đoạn, hai người ai về nhà nấy.
Về đến nhà, Phó Hành Khanh mở cửa đi vào phòng đã nhìn thấy Phó Kiều Kiều nằm trên sô pha trong phòng khách, gặm quả táo phát ra tiếng “rộp rộp”.
Nghĩ đến chuyện mời Tô Trà ăn cơm, nếu anh gọi cho Tô Trà thì chắc chắn người ta sẽ không đến, cho nên…
Cùng lúc đó, Phó Kiều Kiều cũng trông thấy anh trai vào nhà, nhanh chóng ngồi lại ngay ngắn, chủ động chào hỏi: “Anh, anh về rồi ạ.”
“Ừ.” Anh khẽ nói.
Ngay lúc Phó Kiều Kiều tưởng anh sẽ đi lên tầng, về phòng thì đột nhiên thấy anh đi đến chỗ mình, còn ngồi xuống vị trí đối diện nữa.
“Anh, anh có việc gì à?” Ánh mắt Phó Kiều Kiều ngập ngừng đối diện với anh mình, hỏi một câu.
“Ừ, có một chuyện muốn nhờ em giúp.”
“Anh, anh cứ nói đi! Mình là anh em ruột cơ mà! Em chắc chắn sẽ không tiếc cái mạng này để giúp anh!” Phó Kiều Kiều vỗ n.g.ự.c sau đó lại “rộp rộp” gặm một miếng táo.
“Em gọi điện thoại mời Tô Trà tới nhà mình ăn bữa cơm đi.”
“Khụ khụ, khụ khụ khụ…” Phó Kiều Kiều nghe thấy anh nói xong thì đột nhiên không phòng ngừa kịp nên bị sặc.
“Bộp bộp bộp!” Phó Kiều Kiều giơ tay, dùng sức vỗ n.g.ự.c mình, mãi mới nuốt được miếng táo suýt nữa làm mình sặc chết.
“Anh à, anh làm em khó xử quá! Anh là anh của em, còn Tô Trà là bạn thân của em. Em không thể vì giúp anh mà bán bạn bè được, đúng không?”
“Nếu em giúp anh thì số tiền lần trước em mượn không cần trả.”
“A, anh! Trong lòng anh, em là người như vậy sao?” Nhưng mà, không thể phủ nhận được, trái tim Phó Kiều Kiều thật đáng xấu hổ mà d.a.o động.