Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Bá Đạo - Chương 294
Cập nhật lúc: 2025-04-02 23:23:00
Lượt xem: 15
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6AXRsZiZ2P
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bên trong, Tần Mạt nghe thấy tiếng bước chân ở ngoài ngày càng xa, đơ mặt nhìn Phó Hành Khanh
“Nhìn cái gì, ra ngoài thôi.” Phó Hành Khanh bình tĩnh đáp.
Hai người mới ra ngoài không đến hai phút, y tá đã dẫn bác sĩ đến, để bác sĩ kiểm tra một lượt, may mắn là miệng vết thương không bị rách ra, nhưng bác sĩ vẫn dặn Phó Hành Khanh trừ khi cần thiết thì không cần cử động.
Đợi đến khi bác sĩ và y tá đi rồi, Tần Mạt mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, vừa rồi cô y tá kia cứ luôn nhìn anh với vẻ không hài lòng.
“Y tá này hơi bị hung dữ rồi đó.”
“Đó là y tá trưởng, nghiêm khắc.” Phó Hành Khanh đáp một câu.
Vị y tá vừa đi ra ngoài kia là y tá trưởng đã ngoài bốn mươi, là người nghiêm khắc có tiếng trong bệnh viện, Phó Hành Khanh đã từng nghe chiến hữu nói trước đây.
Trúng phải người này, đều bị cấm hút thuốc cấm uống rượu, cái mũi kia của y tá trưởng cứ như là mũi chó săn vậy!
Nghe hình dung của Phó Hành Khanh về người kia, Tần Mạt cười haha ra tiếng.
Hai người nói chuyện một hồi, lại trở về chủ đề chính.
“Phó Hành Khanh, chuyện cậu nằm viện thế này người nhà cậu không biết sao? Cậu không muốn nói cho bọn họ?”
“Tạm thời không nói, chờ sau này xem tình huống.”
“Vậy mấy ngày nay tôi đến chăm cậu?”
“Bằng không tôi gọi cậu tới làm gì?” Phó Hành Khanh hỏi lại một câu.
Tần Mạt nghẹn lời, được, ngài đúng là không biết khách sáo là gì.
Mặc dù anh ta cũng không phải người có giá trị mấy ngàn một phút, nhưng cũng được tính là người bề bộn công việc đó có biết không.
Nói đến công việc, Tần Mạt đột nhiên nhớ đến chuyện buổi chiều.
“À ha, chiều nay Tô Trà với Kiều Kiều đến nhà hàng mới của tôi ăn cơm, đáng tiếc lúc đó tôi không ở đó.
Nghe thấy từ “Tô Trà”, Phó Hành Khanh ngẩng đầu nhìn Tần Mạt.
Thấy Phó Hành Khanh thật sự có hứng thú, Tần Mạt nói tiếp: “Mới chiều nay trong nhà hàng của tôi, có người kéo Tô Trà ra tỏ tình…”
Nghe thấy từ “tỏ tình, thân thể Phó Hành Khanh bỗng dưng căng thẳng không thể nhận thấy, ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm Tần Mạt.
“Sau đó, Tô Trà không đồng ý đó!”
Phó Hành Khanh thả lỏng lại, ồ, không đồng ý.
“Thật ra, tôi cũng rất thích Tô Trà…” Anh ta còn chưa nói hết ý thăm dò trong lời nói, đã bắt gặp ánh mắt sắc bén của Phó Hành Khanh, khoé miệng Tần Mạt nhếch lên, lộ ra một nụ cười, tiếp tục nói: “Cậu nói xem, nếu tôi theo đuổi Tô Trà có được không?”
“Đừng nghĩ nữa, nhìn mà chướng mắt.” Phó Hành Khanh đen mặt đáp lời.
Dù gì hai người cũng là mặc chung quần lót mà lớn lên, Phó Hành Khanh bây giờ rõ ràng không bình thường.
Nhìn chằm chằm Phó Hành Khanh trong chốc lát, Tần mạt ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, ngả người về sau, cả người lười biếng, cà lơ phất phơ nói.
“Phó Hành Khanh, cậu có vẻ không bình thường?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-294.html.]
Nghe lời này của Tần Mạt, Phó Hành Khanh không hé răng, trở về vẻ bình tĩnh của mình.
“Phó Hành Khanh, cậu thích Tô Trà sao?” Tần Mật lại hỏi.
“Đúng vậy!” Lần này Phó Hành Khanh trả lời rất nhanh.
Nghe thấy Phó Hành Khanh dễ dàng thừa nhận như vậy, Tần Mạt tức giận bật cười: “Haha, không biết lúc đầu là ai nói sẽ không thích cô gái nhỏ này, bây giờ lại thừa nhận nhanh gớm nhỉ, cậu tự vả mặt mình như vậy, cảm giác thế nào?”
“Ha ha ha, lát nữa tôi đi kể chuyện của cậu một chút, mọi người chắc chắn cười nhạo cậu.”
“Tuỳ họ.” Người trên giường bệnh bình tĩnh đáp hai chữ.
Anh thích Tô Trà, không có gì mất mặt, thích nói thì nói.
“Phó Hành Khanh, cậu bây giờ thật nhàm chán, sao lại không cần mặt mũi như vậy?”
“Cút mẹ đi!”
Bên kia, Trương Huy đã báo cáo tình huống xung quanh Tô Trà với cấp trên, cấp trên cũng khá coi trọng chuyện với Lục Thanh Viễn, nhưng theo giáo viên chuyên ngành của Lục Thanh Viễn, Lục Thanh Viễn thật sự có tài năng, hơn nữa còn thông minh.
Lúc trường học kiểm tra lý lịch cũng đã xét duyệt qua, người thân trong nhà Lục Thanh Viễn đều trong sạch, là vùng quê nghèo, tổ tiên được tính là nông dân nghèo căn chính miêu hồng(3), hơn nữa người trong thôn cũng khen Lục Thanh Viễn thông minh từ nhỏ, tính cách cũng không có khuyết điểm nào.
(3) Căn chính miêu hồng: Nói “căn hồng” là để chỉ gia đình có xuất thân tốt, như công nhân, bần nông và trung nông, con em liệt sĩ, quân nhân; cho rằng con em xuất thân trong gia đình như vậy nhất định theo cách mạng. Còn “miêu chính” là chỉ người sinh dưới thời Trung Quốc đổi mới, sinh dưới lá cờ đỏ, không bị ảnh hưởng của tư tưởng cũ.
Nhà trường cho rằng Lục Thanh Viễn đã nhập học, tuỳ tiện đuổi học sẽ không thích hợp, cho nên quyết định quan sát thêm một thời gian, nếu như biểu hiện của Lục Thanh Viễn quả thật có vấn đề, vậy thì nhà trường sẽ giải quyết vấn đề của Lục Thanh Viễn.
Sau chuyện xảy ra lần trước, Lục Thanh Viễn đột nhiên biến mất khỏi mắt Tô Trà.
Không có ai đến tìm cảm giác tồn tại, Tô Trà trở lại cuộc sống yên bình ban đầu.
Chớp mắt đã đến tháng mười hai, bất tri bất giác nửa học kì đã trôi qua.
Ở quê hà, Vương Tú Mi gọi điện hỏi Tô Trà năm nay có về nhà đón Tết Nguyên đán không, Tô Trà trả lời là tạm thời còn chưa chắc.
Dự án phát triển chip tại Viện Nghiên cứu Khoa học vẫn còn đang tiếp tục, và việc này chỉ còn đang ở những bước đầu tiên, còn rất nhiều hướng nghiên cứu tiếp theo, chẳng hạn như cải tiến chip, và tiếp tục tìm kiếm thành công trong lĩnh vực này.
Nhóm dự án vẫn đang đạt được tiến bộ sau thời gian dài nghiên cứu, theo như Tô Trà đoán từ tiến độ hiện tại, đã có thể bắt tay vào làm trong lĩnh vực điện thoại di động.
Đương nhiên, do hạn chế về nguyên liệu cũng như kĩ thuật hiện tại, bây giờ chắc chắn không thể tạo ra loại điện thoại thông minh có thể trò chuyện, chơi game, tuổi thọ cao, cài đặt được các chương trình trong tương lai.
Nhưng vẫn còn hy vọng hạ thấp tiêu chuẩn, xây dựng các tháp tín hiệu, chắc chắn vẫn có hy vọng tạo ra được những chiếc điện thoại di động cơ bản nhất có thể thực hiện nghe gọi.
Nhưng về vấn đề này, Tô Trà định đợi đến sang năm mới đề cập đến, có rất nhiều việc không phải muốn là dễ dàng làm được, một mình Tô Trà cũng không thể làm được, có một nhóm đồng nghiệp cùng hợp tác rất quan trọng, đến lúc đó chắc chắn lại cần những thiên tài trong lĩnh vực điện tử viễn thông.
Tô Trà thật sự thông minh, nhưng trình độ có hạn, không phải là loại nhân tài toàn năng Mary Sue, cho nên cho dù cô có ý tưởng, cũng cần những nhân tài có chuyên môn giúp đỡ thực hiện.
Tất nhiên, Tô Trà sẽ không ngừng học hỏi và tiếp thu kiến thức mới, người thông minh sẽ không lợi dụng trí thông minh của mình, có thể học được bao nhiêu thì học bấy nhiêu, cũng không cần dồn nén bản thân cần quá nhiều kĩ năng!
Sáng sớm, cô nhận được điện thoại của Cốc Ích, bảo cô tới Viện Nghiên cứu một chuyến.
Hôm nay trời khá lạnh, Tô Trà bọc mình trong một chiếc áo bông lớn rồi rời nhà, lên xe.
Cho nên Tô Trà không thích mùa đông cho lắm, mùa hè nóng có thể mặc ít quần áo, mùa đông mặc bao nhiêu đồ vẫn thấy lạnh.
Nếu không phải sợ người khác sợ hãi mà đặc biệt chú ý, Tô Trà cũng đã nghĩ tới việc che hết từ đầu đến chân, cho lộ ra hai con mắt của con gái.
Để giữ ấm, cô muốn bảo vệ cả cơ thể.