Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Bá Đạo - Chương 29
Cập nhật lúc: 2025-03-30 00:46:46
Lượt xem: 83
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7KjPjAvqLj
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mẹ già ơi, đừng khen, đừng khen nữa. Con gái mẹ không hiểu sao lại cảm thấy xấu hổ vô cùng đây này.
Mà gương mặt của Tô Vận cũng đỏ bừng lên, thế nhưng, cô ta đỏ mặt là do bị sự mặt dạn mày dày của Vương Tú Mi chọc tức.
Tô Vận tỏ vẻ: Chưa bao giờ gặp qua người vô liêm sỉ như thế này.
Vương Tú Mi nói thêm một đống lời khen khác, sau khi nói đã đời rồi mới dừng lại, liếc Tô Vận một cái đầy khinh thường.
"Hơn nữa, tuy rằng cháu cũng thông minh đây, nhưng mà diện mạo của Tô Trà nhà thím xinh hơn cháu."
Một câu này của Vương Tú Mi đúng là sắc, g.i.ế.c người không cần dao. Diện mạo là điểm duy nhất mà Tô Vận không có chút tự tin khi đứng trước Tô Trà.
Bà nội Tô và Vương Quyên đang ở trong phòng bếp cũng nghe thấy tiếng động bên ngoài, hai người vội vội vàng vàng đi ra.
"Nói cái gì thế hả, ầm ĩ đau hết cả đầu, thay vì đứng đây nói ầm ĩ lên, còn không mau đi làm việc đi? Không phải chỉ là chuyện một túi kẹo thôi à? Lần này, nếu Tô Trà muốn ăn, mẹ sẽ tự lấy tiền mua cho con bé, thế đã được chưa?"
Bà nội Tô xụ mặt cất tiếng, đồng thời, bà cụ cũng trợn mắt lườm Vương Tú Mi một cái.
"Mẹ, mẹ xem những lời mẹ nói đi kìa, đây là chuyện mua kẹo hay không mua kẹo ư? Không nói một câu đã cầm túi kẹo đi, tính chất của hai chuyện này khác nhau mà."
Vương Tú Mi vẫn cố chấp như cũ, bà không thuận theo ý của bà nội Tô bỏ qua chuyện này, mà còn phản bác lại lời của bà nội Tô.
Sau đó, khi bị ánh mắt của bà nội Tô lườm cho một cái, bà lập tức thay đổi thái độ, nhỏ giọng than thở.
"Con nói đúng mà."
Vương Tú Mi yên lặng, thế nhưng vẻ mặt của Tô Vận bên kia lại xanh mét, có thể thấy cô ta đang tức điên lên rồi.
Những câu nói ý ở ngoài lời này của Vương Tú Mi có ý gì hả? Đang nói cô ta ăn trộm đúng không?
"Thím hai, cháu ăn vài viên kẹo thím đã có ý kiến rồi, nếu thế thì tất cả mọi người sống chung còn nghĩa lý gì nữa? Nếu không thì tách ra đi, mạnh ai nấy lo."
Tô Vận vừa dứt lời, mấy người đàn ông vốn ở bên cạnh không hé răng đều lạnh mặt nhìn về phía cô ta.
Bầu không khí lập tức đông cứng lại, Tô Trà quan sát hết người này đến người kia, trong lòng giơ ngón tay cái với Tô Vận.
Đỉnh, trong lòng cô khen hẳn một câu: quá đỉnh!
Đây là có ý muốn ở riêng đúng không?
Mà ngòi nổ, chỉ là một túi kẹo thôi.
Giỏi, thật sự quá giỏi.
Rõ ràng vừa rồi bà nội Tô có ý thiên vị Tô Vận, nếu không còn kẹo nữa, vậy bà nội Tô bỏ tiền ra mua. Nói thế chẳng khác nào bảo, chuyện Tô Vận lấy kẹo này bỏ qua, không ai được nhắc lại nữa.
Thế nhưng, chán một cái là Tô Vận không hề để ý đến ý tốt của bà nội Tô.
Tô Trà thẳn nhiên liếc Tô Vận một cái, trong lòng cô âm thầm cân nhắc, rốt cuộc là Tô Vận không cảm nhận được ý tốt của bà nội Tô, hay là cô ta cố ý giả ngu nghe không hiểu, rồi cô ta mượn dịp này để ở riêng? Chuyện này, có lẽ chỉ có mình Tô Vận tự biết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-29.html.]
Tô Trà có chút nghiêng về suy nghĩ thứ hai hơn.
Phải biết rằng, Tô Vận có thể làm nữ chính, chứng tỏ tính cách của cô ta cũng không phải kiểu cảm tính, nóng nảy, trong sách đã miêu tả không ít về cách cô ta bày mưu nghĩ kế, gặp chuyện thì bình tĩnh xử lý,...
Vừa nghe Tô Vận nói như thế, sau đó ánh mắt như d.a.o của mấy người đàn ông và bà nội Tô, Vương Tú Mi biết mình xui xẻo rồi.
Vương Tú Mi cũng không ngốc, chuyện ở riêng là tuyệt đối không có khả năng. Cả đời này, tốt nhất là không nên ở riêng."
Chưa ở riêng bà còn có thể nhàn rỗi, thế nhưng thực sự ở riêng rồi, bà sẽ mệt c.h.ế.t cho xem.
"Tô Vận, con đang nói bậy nói bạ gì thế hả? Chuyện này là chuyện mà con có thể nói à? Con nhanh đi về phòng đi." Tô Thắng Hoa lớn tiếng quát, vẻ mặt của ông ta lúc này cũng vô cùng đáng sợ.
Bị cha mình quát như thế, Tô Vận ngẩng đầu lên nhìn ông ta, trong lòng cô ta cũng có chút sợ hãi.
Khi người thành thật nổi giận thì vô cùng đáng sợ, cái sắc mặt kia, giống như muốn xông từ chỗ đó sang đây tát cho cô ta một cái vậy.
Tô Vận chỉ có thể cắn chặt môi, rầu rĩ xoay người đi về phòng.
Nhìn thấy Tô Vận quay về phòng rồi, sắc mặt của Tô Thắng Hoa mới tốt lên một chút. Sau đó ông ta ủ rũ nhận lỗi với ông bà nội Tô:
"Cha, mẹ, Tô Vận vẫn còn nhỏ tuổi, con bé chưa hiểu chuyện, những lời mà con bé vừa nói, cha mẹ đừng giữ trong lòng. Cho đến bây giờ, con chưa từng nghĩ đến chuyện đó. Con là anh cả trong nhà, chắc chắn con sẽ không bao giờ có suy nghĩ đó."
Nhìn thấy dáng vẻ này của Tô Thắng Hoa, bà nội Tô hừ lạnh một tiếng. Bà cụ nói:
"Con gái trong nhà phải dạy dỗ cho tốt, đừng để mai kia gả ra ngoài rồi, lại để người ta cười cho."
Những lời này của bà nội Tô vô cùng tế nhị, có thể thấy, bà cụ thực sự thất vọng về Tô Vận rồi.
Bữa cơm tối hôm đó vô cùng yên lặng, sắc mặt ông bà nội Tô tối sầm lại, ai cũng không dám cất tiếng.
Tô Vận trốn ở trong phòng không ra ngoài, cũng không ai dám để phần cơm cho Tô Vận.
Rõ ràng hai ông bà cụ đang nổi nóng kia kìa, lúc này ai mà dám chọc tổ ong vò vẽ nữa chứ?
Sau khi ăn cơm xong, Tô Thắng Lợi dặn dò ông bà nội Tô giữ gìn sức khỏe, sau đó thì đạp xe quay về. Chú ta còn phải về nhà cho kịp trước trời tối.
Tô Vận ngồi trong phòng không biết chút gì về tình huống bên ngoài cả.
Cô ta vẫn đang chờ đám người mang cơm cho cô ta.
Thế nhưng chờ mãi, chờ mãi, sau đó cô ta nhìn thấy cha mẹ và Tô Diệp ăn cơm xong quay về phòng, nhưng họ tay không quay về.
Cho nên, đêm nay cô ta không có cơm ăn.
Tô Vận tức giận không hé răng.
Nhìn thấy Tô Vận vẫn đang tức giận, Tô Diệp không nhịn được cất tiếng khuyên nhủ: "Tiểu Vận, em đừng tức giận nữa, chuyện hôm nay vốn em làm sai mà."
"Em làm sai chỗ nào?" Tô Vận vốn đang ngồi trên giường, nghe thế thì đứng phắt dậy. Cô ta lạnh lùng lườm Tô Diệp một cái, phản bác: "Chị, em làm sai ở đâu hả? Mọi người sống cùng nhà mà như thế này có nghĩa lý gì không hả? Ăn một viên kẹo mà còn bị người ta châm chọc, tiền kiếm được thì bị ông bà nội thu hết. Em nghĩ ở riêng thì sai à?"