Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Bá Đạo - Chương 286
Cập nhật lúc: 2025-04-02 23:22:44
Lượt xem: 17
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/5AewPLDZTt
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trầm Trang còn nói, gần đây anh ta chuẩn bị mở rộng quy mô nhà máy, bây giờ ti vi màu đang chiếm lĩnh thị trường trong nước, sắp tới sẽ xem xét đến việc đưa ra thị trường quốc tế.
Theo lời của Trầm Trang thì là người ta có thể đến nước họ kiếm tiền, vậy mình cũng có thể ra nước ngoài để kiếm tiền của họ.
Theo những gì Tô Trà đã nói trước đây, ti vi hiệu “Yêu nước”của họ đã vượt qua các thương hiệu quốc tế, chưa kể họ còn có lợi thế về mặt giá cả.
Nghe kế hoạch của Trầm Trang, Tô Trà cũng ngưỡng mộ tham vọng của anh ra, đúng là dám nghĩ dám làm.
“Tô Trà, đợi đến khi con đường ra nước ngoài được mở, đến lúc đó chúng ta có thể kiếm thật nhiều tiền. Một năm kiếm mấy trăm nghìn tệ cũng không vấn đề gì!” Trầm Trang chẳng mấy khi không trầm lặng, khoa tay múa chân giống như đang chỉ giang sơn của mình vậy.
“Thế thì chúc anh nhanh giàu nhé!” Tô Trà cười đáp.
“Nhất định rồi nhưng chuyện lần trước anh nói với em qua điện thoại em đã cân nhắc chưa?”
Nghe Trầm Trang nói vậy, Tô Trà nhướng mắt nhìn qua, trêu chọc nói: “Anh Trầm này, anh mời tôi ăn cơm là phụ, tìm tôi bàn chuyện làm ăn mới là chính đúng không.”
“Nói vớ vẩn, mời em ăn cơm là chính.” Trầm Trang nói đến đây dừng lại một chút rồi mới nói tiếp: “Tìm em bàn chuyện làm ăn cũng là chính.”
Trong kinh doanh nói chuyện kinh doanh, dù sao cũng là bạn cũ, nước phù sa không chảy ra ruộng ngoài.
“Tô Trà, anh nói thật, chuyện tủ lạnh em xem xét thế nào rồi?”
“Tôi vẫn chưa nghĩ xong, anh tin tưởng tôi như vậy, không sợ lỗ vốn à?”
“Làm với em thì lỗ làm sao được, vẫn câu nói ấy, anh rất tin tưởng em.”
“Cảm ơn anh, đến lúc đó tôi nhất định sẽ cân nhắc anh đầu tiên.”
Sau đó Trầm Trang còn nói với Tô Trà về tình hình nhà máy, tình hình tiêu thụ gần đây, để giải quyết chuyện này, Trầm Trang còn thuê một kế toán đến nhà máy để giúp đỡ.
Ăn xong cơm đã là tám giờ, hai người ra khỏi nhà hàng, ai về nhà nấy.
Vừa ăn no xong, Tô Trà định đi bộ về, dù sao cũng chỉ mất có nửa tiếng.
Khi đi qua một con hẻm, cô đột nhiên nghe thấy tiếng động.
Tô Trà đứng yên không động đậy, nhưng Trương Huy ở bên cạnh cô lại trở nên cảnh giác.
Trương Huy ra hiệu cho Tô Trà đừng di chuyển, đúng lúc này có hai người đàn ông từ trong hẻm bước ra.
Hai người này ăn mặc lòe loẹt, vừa nhìn là đã biết không phải loại tốt lành gì.
Trương Huy và Tô Trà bất ngờ chạm mặt nhau, hai người đàn ông cũng sững sờ trong giây lát.
Một tên trong đó nhìn lướt qua Tô Trà và Trương Huy, hung dữ nói: “ Nhìn gì mà nhìn?”
Tô Trà bình tĩnh thu hồi tầm mắt, ngược lại Trương Huy lại ngước mắt lên nhìn bên kia.
Ánh mắt của Trương Huy làm đối phương không được thoải mái, hừ một tiếng, nhanh chóng rời đi.
Hai người đàn ông đó vừa rời đi, trong ngõ lại xuất hiện một bóng người nữa.
Nhìn thấy có người đi ra, Tô Trà híp mắt lại.
Đây là duyên phận hay là trùng hợp đây?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-286.html.]
Ở chỗ này mà cũng gặp được Lục Thanh Viễn.
Anh ta vẫn mặc chiếc áo sơ mi đã bạc màu và chiếc quần tây đen đã phai thành màu khác, lúc này trên khuôn mặt tuấn tú của anh ta có vài vết bầm tím, trông có vẻ khá xấu hổ.
Anh ta ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt của Tô Trà, Lục Thanh Viễn mím môi, cố gắng vòng qua Tô Trà và Trương Huy khập khiễng ra khỏi đó.
Người ta cũng không nói gì, Tô Trà cũng không muốn lo chuyện bao đồng.
Mỗi người đều có cuộc sống riêng của mình, cô cũng không phải đấng cứu thế.
Nói thật thì Lục Thanh Viễn cũng khá đẹp trai, nhưng chắc là do nhìn nhiều trai đẹp rồi, nên Tô Trà thấy Lục Thanh Viễn trông cũng… Bình thường.
Tính tình lạnh lùng, con trai nhà nghèo vượt khó, tính cách này có thể hấp dẫn người khác chứ đối với Tô Trà lại chẳng có chút hấp dẫn nào.
Cô đã nhìn thấy tính cách phóng túng của Tần Mạt, sự điềm tĩnh hào phóng của Trầm Trang, sự vui vẻ rạng rỡ như ánh mặt trời của Cận Tùng, vẻ thư sinh dịu dàng của Trầm Nghiễm, vẻ nghiêm túc lạnh lùng của Phó Hành Khanh.
Trong số này chỉ cần chọn bừa một người, ai nấy cũng đều được các cô gái xếp hàng theo đuổi, nên có lẽ mắt cũng quen dần rồi, Tô Trà hơi lo lắng sau này tiêu chuẩn chọn đàn ông của cô sẽ bị cao quá!
Ai sẽ có may mắn được tiểu tiên nữ như cô nhìn trúng đây?
Tô Trà phát hiện ra cô thường xuyên gặp Lục Thanh Viễn quá, ở nhà ăn cũng gặp, trên giảng đường cũng gặp, trong thư viện cũng gặp, đâu đâu cũng gặp được.
Hơn nữa lúc đầu Lục Thanh Viễn gặp cô còn mặt lạnh như tiền sau lại chuyển sang mang tai đo đỏ, cái này không đúng nha.
Tô Trà vốn nghĩ điều này rất bất thường, nên mới để Trương Huy đi điều tra về người này, kết quả là tư liệu về Lục Thanh Viễn không có vấn đề gì.
Trương Huy không tra ra vấn đề gì, nhưng trực giác vẫn mách bảo Tô Trà có gì đó không đúng.
Thứ bảy, Tô Trà hẹn Phó Hành Kiều Kiều đi thư viện tìm tài liệu.
Hôm trước cô đã thức trắng đêm nên Tô Trà ngồi xe từ cơ quan đến thư viện.
Buồn ngủ quá, xe lại lắc lư, Tô Trà không kìm được ngủ gật trên xe.
Xe dừng trước thư viện, Trương Huy quay đầu lại gọi phía ghế sau.
“Tô Trà đến rồi.”
Nghe tiếng, Tô Trà mơ màng mở mắt, quay đầu nhìn thư viện ngoài cửa sổ, giơ tay dụi mắt, mở cửa xuống xe.
“Anh Trương, chắc em sẽ ở trong đó một lát, hay là anh về trước đi ạ?” Tô Trà nói, giơ tay nhìn đồng hồ, nói tiếp: “Bây giờ là chín giờ, mười giờ anh đến đón em cũng được.”
“Không cần, anh vào cùng em luôn.” Trương Huy không cần suy nghĩ mà từ chối luôn.
Nhiệm vụ của anh là bảo vệ sự an toàn của Tô Trà, dù có người âm thầm bảo vệ cho cô nhưng anh vẫn muốn ở bên cạnh cô để đề phòng xảy ra chuyện.
Trương Huy xuống xe đi vào thư viện với Tô Trà, vừa vào thư viện Tô Trà đã ngẩng đầu tìm Phó Kiều Kiều, Phó Kiều Kiều không nhìn thấy cô nhưng cô lại nhìn thấy Phó Hành Khanh.
Anh đứng bên cạnh tủ sách, thân hình cao gầy thẳng tắp, nhìn nghiêng rất bắt mắt, sống mũi cao, đường nét hoàn mỹ, ánh sáng hắt từ đằng sau lại càng khiến Phó Hành Khanh trông đẹp hơn.
Người ta đều nói đàn ông mặc quân phục là đẹp nhất, nhưng Tô Trà lại là gái thẳng, không biết thưởng thức gì hết, chưa gì đã thu hồi ánh mắt.
Bên khác, Phó Hành Khanh thấy Tô Trà nhìn đi chỗ khác thì cau mày, mím môi. Lúc Tô Trà vừa mới tiến vào anh đã nhìn thấy rồi để trông không giống như mình đang cố ý nên mới không động đậy.
Rõ ràng lúc đầu anh còn cảm nhận được sự thưởng thức trong ánh mắt của Tô Trà, nhưng chỉ trong một giây sau đó cô lại chuyển tầm mắt!
Ngay khi Phó Hành Khanh cau mày vẫn đứng yên bất động thì Phó Kiều Kiều từ sau tủ sách chạy ra.