Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Bá Đạo - Chương 285
Cập nhật lúc: 2025-04-02 23:22:42
Lượt xem: 17
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7KjPjAvqLj
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chương Hạc Chi đứng ở vị trí đầu tiên nói năng đĩnh đạc, những người phía dưới càng nghe càng sa sầm sắc mặt, hôm nay đến tham gia hội nghị này, ít nhiều cũng hiểu biết về vấn đề nghiên cứu khoa học, hơn nữa có nước còn mang cả nhân viên nghiên cứu đến.
Cái này gọi là gì nhỉ, hiện trường vả mặt.
Chương Hạc Chi càng nói, sắc mặt những người đó càng xấu hơn.
Mỗi phút mỗi giây, dưới ánh đèn rực rỡ của cái phòng hợp này, gương mặt của từng người đều hiện ra rất rõ ràng.
Ui, mặt người này đen thui!
Người kia giật khóe miệng ba lần rồi!
Người này tức đến mức râu run run rồi.
Ha ha ha, cảnh phát sóng trực tiếp này đúng là thú vị quá.
“Bốp bốp bốp” vỗ tay!
Bộ mặt khó coi của họ giữ nguyên cho đến khi hội nghị kết thúc, vừa kết thúc, người nào người nấy chạy thục mạng.
Đùa chứ, đi chậm một chút thế nào cũng thành trò cười cho người khác?
Lần này họ thực sự quá mất mặt rồi. họ vốn nghĩ dù vụ con chip này có được làm sáng tỏ thì ít nhất cũng biết được người phụ trách dự án này là ai, kết quả người ta còn không tham dự mà Chương Hạc Chi lại đến thay, Chương Hạc Chi ai mà không biết chứ, nhìn cái mặt già của ông ta làm gì?
Hơn nữa bọn họ vượt ngàn cây số đến tận đấy, thấy mình giống như dâng đến tận cửa để làm trò cười cho người ta vậy.
Mặc dù ai cũng mất mặt nhưng đều không định về nước ngay, họ không muốn tay không trở về, chỉ cần bọn họ tiếp tục ở đây, họ không tin có thể giấu người phụ trách này mãi.
Hôm sau.
Trên báo đưa tin về nội dung hội nghị hôm trước, báo vừa phát hành đã bị tranh nhau mua, hôm qua mọi người đều rất vui mừng.
Nhưng báo hôm nay vừa ra lò, mọi người đã tranh nhau mua, đây là chiến thắng vẻ vang của đất nước, họ phải mua về cất đi.
Vì đã lên tiếng thanh minh, nên phía Bộ Ngoại giao cũng có hành động.
Xin lỗi nha, mấy người bảo chúng tôi ăn cắp nhưng chúng tôi đã thanh minh được rồi.
Vậy có phải mấy người nợ chúng tôi một lời xin lỗi không?
Làm sai thì phải xin lỗi, thế mới đúng!
Chuyện xin lỗi này Bô Ngoại giao sẽ giải quyết, đương sự Tô Trà không hề lộ mặt, nhưng khắp hang cùng ngõ hẻm mọi người đều khen ngợi cô.
Mặc dù không công bố bất cứ tin tức gì về Tô Trà nhưng người như vậy dù không biết tên tuổi thì người dân cũng có thể khen được.
Bọn họ rất vui, ngược lại lại có người không vui.
Ví dụ như quốc gia cáo buộc bọn họ ăn cắp.
Bọn họ không muốn xin lỗi, nhưng quốc tế có bao nhiêu con mắt đổ dồn vào, không muốn xin lỗi cũng phải xin lỗi, hơn nữa lần này thái độ phái Trung Quốc rất cứng rắn, không ngừng ra tăng áp lực, chuyện này cũng được quốc tế quan tâm, lời xin lỗi đã được đưa ra.
Họ đã thắng một trận lớn…
Thời gian trôi qua thật nhanh.
Nháy mắt đã đến tháng chín mùi hoa quế thoang thoảng trong gió.
Học kỳ mới, không khí mới, lại một khóa học sinh mới bước vào trường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-285.html.]
Tô Trà bận rộn xong thì cũng đã bước sang học kỳ mới được ba ngày, các em khóa dưới đang huấn luyện quân sự, ai nấy mồ hôi vã ra như mưa.
Khi Tô Trà ôm tài liệu bước ra từ giảng đường, mọi người trên sân đều nhìn cô.
Lý do đầu tiên là do cô đẹp nên mọi người chú ý hơn, thứ hai đó chính là họ ai nấy đều mồ hôi như tắm, Tô Trà lại ung dung đi qua nên rất bắt mắt.
Trong đám người có tiếng nói chuyện nho nhỏ, chỉ trong vòng nửa ngày cái tên Tô Trà này đã nổi tiếng khắp khóa dưới.
Tô Trà là nhân vật truyền kỳ ở trường bọn họ!
Từ những tin đồn mà họ nghe ngóng được, những cậu chàng khóa dưới vốn có chút tâm tư với Tô Trà đều từ bỏ suy nghĩ.
Thử hỏi, một cô gái đứng bên cạnh thôi cũng thấy không xứng thì họ làm gì có gan mà theo đuổi con gái nhà người ta chứ?
Buổi trưa, nhà ăn đại học Quốc gia.
Tô Trà yên lặng ngồi ăn bữa trưa bên cửa sổ, trong khay cơm của cô có một miếng thịt heo rán nhỏ và một ít dưa chuột xào.
Tô Trà đang ngồi đột nhiên phát hiện xung quanh có rất nhiều người đang nhìn cô, đến khi cô ngẩng đầu lên thì ai nấy lại quay đi chỗ khác như không có chuyện gì xảy ra.
Lúc này, Tô Trà vô tình nhìn thấy một một bóng người.
Người này cũng thu hút sự chú ý của những người khác trong căng tin.
Cách đó không xa, một người mảnh khảnh đứng trước cửa sổ nhà ăn, một lúc sau anh ta rời khỏi đó, hành động sau đó của anh ta đã thu hút sự chú ý của mọi người.
Trên bàn, trên khay ăn chỉ còn sót lại một cái bánh bao trắng, anh ta đi đến, không quan tâm đến ánh mắt của những người xung quanh, cầm lấy cái bánh bao đó rồi quay người rời đi.
Tô Trà bình tĩnh nhìn ra chỗ khác, như thể cảnh tượng vừa rồi chẳng ảnh hưởng gì đến cô.
Cùng ngày, người bạn cùng lớp này cũng trở nên nổi tiếng.
Lục Thanh Viễn, mười tám tuổi, sinh viên năm nhất.
Theo một số nguồn tin đáng tin cậy thì quê Lục Thanh Viễn là một nơi vô cùng nghèo, nhà anh ta cũng nghèo, bên trên lại còn có ba chị gái, để Lục Thanh Viễn có thể đi học, ba chị gái đều bị gả đi để lấy tiền cho Lục Thanh Viễn đi học.
Tính cách Lục Thanh Viễn khép mình, không thích giao lưu với người khác, nhưng không thể phủ nhận Lục Thanh Viễn là một người rất thông minh, nếu không thì cũng không thể vào đây học.
Tô Trà ở trường một ngày không chỉ nghe cái tên Lục Thanh Viễn này một lần.
Buổi tối, cô lại gặp Lục Thanh Viễn ở nhà ăn, anh ta vẫn lấy đồ đồ ăn thừa của người khác, cũng không thèm để ý đến ánh mắt kỳ lạ mà người khác dành cho mình.
Thời gian tự học buổi tối kết thúc, Tô Trà ôm sách ra khỏi sân trường.
Cuộc sống học đường vẫn như vậy, Tô Trà vẫn bận như vậy, thời gian ở trường cũng không nhiều, sau này thỉnh thoảng mới nghe người ta nhắc đến Lục Thanh Viễn.
Mặt khác, Trầm Trang hẹn Tô Trà nửa tháng sau, cuối cùng Tô Trà cũng có thời gian ăn cơm cùng Trầm Trang.
Hai người hẹn nhau vào buổi tối, hôm nay Tô Trà không có tiết, cho nên đến địa điểm hẹn cùng với Trầm Trang rất sớm.
Lần này Tô Trà đến trước Trầm Trang, cô đợi nửa tiếng thì Trầm Trang mới vội vàng đi tới.
“Xin lỗi, xin lỗi, gần đến giờ hẹn thì xảy ra chút chuyện nên anh phải đi xử lý, em gọi món chưa?” Trầm Trang kéo ghế ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn Tô Trà ở phía đối diện.
“Tôi gọi rồi, anh xem có muốn ăn gì nữa không, thì gọi thêm?” Tô Trà hỏi, đồng thời đưa thực đơn cho Trầm Trang.
“Không cần đâu, em gọi là được rồi, vốn là mời em ăn cơm mà.” Trầm Trang cười chuyển chủ đề về chính sự.
Nhà máy gần đây rất bận, ti vi màu, doanh số bán hàng của ti vi màu khiến Trầm Trang rất kích động, nhìn doanh số bán hàng càng ngày càng tăng, tim anh ta cũng đập bình bịch bịch bịch, đây không phải chỉ là một dãy số mà là tiền cả đấy, đây là âm thanh tiền đi vào tài khoản.