Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Bá Đạo - Chương 282

Cập nhật lúc: 2025-04-02 23:22:36
Lượt xem: 10

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6AXRsZiZ2P

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Con đường làm giàu đang mở rộng vòng tay với cô rồi, cô, tiên nữ Tô Trà sắp bước lên đỉnh cao cuộc đời mình rồi.

“Hay chúng ta đi ăn một bữa để chúc mừng đi, anh mời, chúng ta đi ăn một bữa thật ngon.”

Nghe giọng Trầm Trang trong điện thoại, Tô Trà cười nhẹ, cuối cùng vẫn từ chối: “Ăn cơm thì thôi, tôi đang hơn bận, chuyện sau này phải nhờ anh để ý hơn mới được, chỗ tôi thực sự bận không dứt ra được.”

“Không sao, nhưng anh nhớ lần trước em định làm tủ lạnh, chúng ta là chỗ đối tác cũ, em có thể ưu tiên cho anh trước không?” Trầm Trang vừa được nếm quả ngọt, việc sản xuất ti vi sắp đi vào ổn định rồi nên tiếp tục tính toán đến mục tiêu nghiên cứu tiếp theo của Tô Trà.

Đây chính là lợi thế của việc có người quen, nếu không phải nhờ Tô Trà thì Trầm Trang không thể dễ dàng lấy được chip ti vi từ viện nghiên cứu như thế được, việc đầu tư sản xuất cũng rất thuận lợi, tất cả đều là vì có bản thiết kế của Tô Trà.

Trầm Trang lớn như vậy rồi đến giờ mới nếm được mùi vị được ôm đùi, thấy mùi vị của ba từ “được ôm đùi” này đúng là…tuyệt!

Tô Trà ở bên này nghe Trầm Trang nói như vậy thì ngưng cười: “Anh hành động nhanh thật đấy, dù sao cũng là đối tác cũ, hợp tác tất nhiên là không có vấn đề gì, nhưng gần đây tôi hơi bận, phải đợi tôi làm xong đợt này mới có thời gian.”

Trước đây cô đã nói tủ lạnh không đơn giản như ti vi, dù sao cũng phải xem xét nhiều yếu tố như mức tiêu thụ điện năng và mức độ bảo quản làm lạnh, không phải cứ vẽ đại một bản thiết kế là được.

“Không sao, em không phải vội.” ti vi vừa ra mắt, anh ta cũng rất bận.

Chớp mắt đã đến cuối tháng tám, một chiếc ti vi nội địa đã xuất hiện tại một trung tâm thương mại ở Bắc Kinh.

ti vi được trưng bày, có nhân viên giải thích tính năng, còn được phát thử ngay tại chỗ.

Chiếc ti vi màu ngay lập tức đã gây ra tiếng vang lớn.

Mặc dù nước ngoài cũng có ti vi màu nhưng những chiếc ti vi đó trông có vẻ không cao cấp bằng cái ti vi nội địa này.

Nhìn bề ngoài chiếc ti vi này trông cao cấp sang trọng, mới hơn những chiếc ti vi nhập khẩu kia nhiều.

Hơn nữa chất lượng hình ảnh sắc nét, âm thanh rõ ràng, giá cả cũng rẻ hơn mấy trăm tệ so với những chiếc nhập khẩu.

Trung tâm thương mại vốn đã nhiều người, chiếc ti vi màu này xuất hiện lại càng thu hút nhiều người hơn, dù không có tiền mua thì đến nhìn một cái cũng được. Chiếc ti vi này vừa ra mắt, những chiếc ti vi nhập khẩu từ nước ngoài đã không còn hấp dẫn nữa.

Dù sao chiếc ti vi này cũng được gọi là ti vi hiệu “Yêu nước”, những người có tiền muốn mua ti vi sau khi nghe tên thương hiệu này thì đều muốn mua một chiếc.

Dù họ giàu nhưng cũng muốn làm giàu cho đất nước của mình.

Chỉ trong vòng mấy ngày nhà nhà người người đều biết đến ti vi hiệu “Yêu nước”.

Còn có một câu nói rất nổi tiếng đó là “Xem ti vi, cũng phải xem ti vi hiệu ‘Yêu nước’.”

Mặt khác, sáng sớm Vương Tú Mi đã nhận được một bọc hàng khá lớn.

“Cái gì thế, con gái lại gửi đồ về à?” Đúng lúc Tô Thắng Dân đang chuẩn bị ra ngoài, nhìn thấy bọc hàng lớn trước cửa thì ngồi xổm xuống, hai tay bê vào trong sân.

“Đây là gì thế, khá nặng đấy.” Tô Thắng Dân để đồ xuống, lau mồ hôi.

“Em cũng không biết, con gái cũng cũng không gọi điện về bảo gì, hay mình giở ra xem thử đi?”

Nói là làm, Vương Tú Mi và Tô Thắng Dân giở bọc hàng ra.

“Xoạt xoạt” mấy tiếng gỡ thùng các tông xong, hai vợ chồng sững sờ nhìn thứ bên trong.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-282.html.]

Đây, đây không phải là chiếc ti vi màu hiệu “Yêu nước” mà mọi người nhắc đến gần đây sao?

Tô Thắng Dân đột nhiên trở nên căng thẳng, ôi trời, ông vừa bê nó vào, không biết có vô ý va vào đâu không?

“Anh có va vào đâu không?” Vương Tú Mi hỏi.

Không thể không nói, hai vợ chồng nhà này đúng là trời sinh một cặp, đều quan tâm những thứ giống nhau.

“Anh không.”

“Thế thì tốt, cái này còn đáng giá hơn anh đấy.”

“Ừ, đúng là đáng giá hơn anh.” Tô Thắng Dân gật đầu đồng ý với lời của vợ mình.

“Có bán cả anh đi thì cũng mua nổi cái ti vi này.” Tô Thắng Dân lẩm bẩm.

“Chứ còn gì, anh còn không được giá bằng mấy con heo ở trong trại của em.” Vương Tú Mi nói.

Tô Thắng Dân lại gật đầu tán thành, câu này của vợ không sai vào đâu được.

Ơ, Tô Thắng Dân gãi đầu.

Nghi ngờ.

Lời này của vợ ông nghe cứ sai sai thế nào ấy…

Cái này lắp làm sao? Chúng ta có biết lắp cái này đâu, con gái gửi về bọc đồ to như vậy, lại còn khó lắp nữa.” Vương Tú Mi nhìn chiếc ti vi to có hơi sầu não.

Tô Thắng Dân đứng bên cạnh nhìn bộ dạng của Vương Tú Mi, đứng thẳng lưng vỗ n.g.ự.c nói: “Không sao, không phải còn có anh hay sao? Có mỗi cái ti vi màu thôi chẳng nhẽ anh lại không lắp được sao?”

Ngay khi ông xắn tay áo chuẩn bị thể hiện tay nghề thì Vương Tú Mi tạt cho ông một gáo nước lạnh.

“Ôi trời, anh đừng có nói nhảm nữa, đến cả ti vi đen trắng anh cũng không biết lắp, anh còn định lắp linh tinh cái này, nhỡ anh làm hỏng thì lại tốn tiền sửa, tốt nhất là anh đừng có động vào, ngày mai chúng ta đến cửa hàng bách hóa tìm người hỏi xem họ có về nhà mình lắp giúp được không, nếu không được thì trả họ tiền để họ lắp.”

“Ừ, em nói có lý, không cần đợi đến mai đâu, hôm nay anh đi tìm người luôn, hôm nay lắp xong để còn xem ti vi màu này trông thế nào chứ,”

Tô Thắng Dân nói xong thì vội vội vàng vàng ra ngoài.

Vương Tú Mi cũng không định đi xem trang trại heo trong thôn nữa, bà phải ở đây trông cái ti vi màu chứ, biết đâu lại có người vào trộm, cái này cũng phải mấy nghìn tệ đấy.

Sau đó Tô Bảo từ trong phòng ra nhìn thấy ti vi màu thì vô cùng sửng sốt, nhất là sau khi nhìn thấy nhãn hiệu, thằng bé cười toe toét nói câu cửa miệng hay nói khi chơi với đám bạn gần đây “Xem ti vi cũng phải xem ti vi hiệu “Yêu nước”!”.

“Mẹ, đây là ti vi màu nhà chúng ta ạ? Chị gửi về ạ?” Tô Bảo vừa nhảy chân sáo đến, vừa ngắm nghía kỹ càng cái ti vi màu vừa hỏi mẹ.

Nghe con trai nói vậy, Vương Tú Mi cười nói: “ Sao con biết cái này là do chị con gửi về chứ không phải cha mẹ mua?”

“Mẹ và cha con làm sao mà nỡ tiêu tiền chứ? Hôm qua cha mới nói muốn mua một đôi giày da đã bị mẹ cằn nhằn.” Người nắm tay hòm chìa khóa của cả cái nhà này đều là mẹ, đừng nói là cha muốn mua ti vi màu, đến số tiền cha mượn nó khi còn trên Bắc Kinh còn chưa trả kìa.

Vợ chồng nhà này ai nấy đều keo kiệt, Tô Bảo vừa nhắc tới chuyện trả nợ, cha mẹ đã hợp tác với nhau kiếm cớ quỵt luôn.

Đứa trẻ như nó kiếm tiền dễ dàng sao, vậy mà lại đi lừa đứa trẻ như nó?

Vẫn là câu nói đó, không nói nữa, nói nữa cũng chỉ toàn là nước mắt.

Loading...