Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Bá Đạo - Chương 280
Cập nhật lúc: 2025-04-02 23:21:37
Lượt xem: 18
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/5AewPLDZTt
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Cha mẹ cầm tiền của con sao được, cha mẹ có tiền mà…”
“Mẹ, còn biết cha mẹ không thiếu tiền nhưng cha mẹ cũng thấy đấy, con cũng chẳng có chỗ tiêu tiền, tiền cũng chỉ để đó không bằng để cha mẹ dùng? Hơn nữa, bây giờ tháng nào con cũng được phát lương, cùng lắm thì sau này cha mẹ kiếm lại được thì lại trả con.” Tô Trà cười hì hì nói, sau đó nhanh chóng quay người về phòng.
Nhìn con gái vội vàng về phòng như sợ cha mẹ đuổi theo trả lại tiền, Vương Tú Mi bật cười.
Hai vợ chồng nhìn quyển sổ trên tay, Vương Tú Mi quyết định mở ra trước.
Sau đó bà bị dãy số không trên quyển sổ tiết kiếm lóe cho mù mắt.
tệ, chục tệ, trăm tệ, nghìn tệ, mười nghìn tệ, trăm nghìn tệ!
Tô Thắng Dân dụi mắt, đưa ngón tay ra bắt đầu đếm, một số không, hai số không, ba số không, bốn số không, đúng là có bốn số không rồi còn thêm hai số ở đầu nữa, một số một và một số năm!
Một… Một trăm năm mươi nghìn tệ!
Chỗ này chỗ này, nhiều tiền quá đi!
Hai vợ chồng thấy hơi “say số”.
Hai người mơ hồ cầm quyển sổ về phòng, sau đó giấu quyển sổ dưới gối, thấy không an toàn, lại để trong tủ, nửa đêm mơ màng ngủ hai người lại bàn nhau đổi chỗ giấu…
Sáng hôm sau, Tô Thắng Dân ngủ dậy trước.
“Bà xã, bà xã, hôm qua anh mơ thấy con gái đưa cho chúng ta một trăm năm mươi nghìn tệ. Hê hê hê!”
Tô Thắng Dân lay Vương Tú Mi nói, nói xong còn cười ngốc nghếch.
Vương Tú Mi bị tiếng ông làm cho thức giấc, mở mắt nhìn bộ dạng không có tiền đồ của Tô Thắng Dân, trợn trắng mắt, nói: “Không phải mơ, anh bị ngốc à?”
“Ôi, con gái đưa tiền cho chúng ta thật sao, thế quyển sổ tiết kiệm đâu, em để đâu rồi?” Tô Thắng Dân xoa tay, muốn nhìn xem quyển sổ tiết kiệm một trăm năm mươi nghìn tệ trông như thế nào.
Vương Tú Mi nghe Tô Thắng Dân nói vậy, vươn tay tìm dưới gối, thấy trống không, cơn ngái ngủ cũng bay mất sạch.
Nhìn vẻ mặt của Vương Tú Mi, lòng Tô Thắng Dân cũng hoảng.
“Sao thế?”
“Dưới gối không có?” Vương Tú Mi trả lời
“Về sau em giấu trong tủ rồi mà?”
Hai người vội vàng tìm trong tủ, cũng không có !
Lại nhớ đến ở dưới cuối giường!
Cũng không có.
Ở đây không có ở kia cũng không có tìm mãi không thấy!
Một trăm năm mươi nghìn tệ đấy, chẳng nhẽ mất rồi!
Lúc Tô Trà tỉnh lại thì nghe thấy tiếng mở tủ lục hòm ở cách vách, làm vệ sinh cá nhân xong cô gõ cửa phòng cách vách.
“Mẹ, cha mẹ làm gì thế?” Tô Trà gõ cửa hỏi.
Đợi một lúc, Tô Trà mở cửa phòng ra.
Trước mắt cô là căn phòng lộn xộn, Tô Trà hoang mang, có chuyện xảy ra thế?
“Cha, mẹ đang làm gì thế?” Tô Trà nghĩ không phải cha mẹ định mang hết đồ đạc trong nhà về quê đấy chứ?
“Không thấy sổ tiết kiệm đâu!” Tô Thắng Dân mặt như đưa đám nói.
“Do cha mẹ hết, tối hôm qua giấu mấy lần giờ quên để ở đâu rồi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-280.html.]
Đồng chí Vương Tú Mi một nửa thân trên chui vào tìm kiếm ở dưới gầm giường, m.ô.n.g và chân vẫn đang chơi vơi ở ngoài lên tiếng.
“Đều do cha mẹ, tối hôm qua giấu đi giấu lại mấy lần, giờ quên mất để đâu rồi.”
Đồng chí Vương Tú Mi dưới gầm giường, m.ô.n.g ở bên ngoài còn phần thân trên vẫn đang mò mẫm dưới gầm giường.
Tô Trà vô tình nhìn qua đôi chân vẫn ở bên ngoài của mẹ, đột nhiên ánh mắt Tô Trà dừng trên túi quần của mẹ mình.
Cái góc lộ ra đó không phải là sổ tiết kiệm sao?
Cái này là “dưới chân đèn thì tối” trong truyền thuyết à?
Rõ ràng ở ngay trước mắt mà lại không thấy!
“Mẹ, cái thứ ở trong túi quần mẹ trông hơi quen nhỉ?” Tô Trà dở khóc dở cười nói.
Nghe con gái nói thế, Vương Tú Mi còn chưa chui ra ngoài rồi sờ túi quần theo bản năng.
Sờ được quyển sổ nhỏ bìa cứng, bà lấy ra, giọng nói của Vương Tú Mi từ dưới gầm giường vọng ra: “Ôi mẹ ơi, đúng thật này!”
Mới sáng sớm đã ồn ào như vậy, hai vợ chồng nhà này đúng là đỉnh…
“Mẹ hay là mình chui ra ngoài rồi hãy nói tiếp?” Tô Trà nhắc nhở.
“Ôi, Tô Thắng Dân, anh kéo em ra xem nào.” “Cộc” Vương Tú Mi không để ý nên bị cộc đầu.
Tô Thắng Dân vội vàng đi tới, kéo chân vợ mình sau đó mới đỡ bà dậy, hai vợ chồng nhìn quyển sổ tiết kiệm trên tay Vương Tú Mi rồi cũng thở phào một hơi.
“Con gái, con mới dậy đấy à, đợi một lát mẹ đi nấu bữa sáng cho con, sáng nay con muốn ăn gì?” Vương Tú Mi ngẩng đầu nhìn Tô Trà nói.
“Mẹ, con không ăn đâu ạ, cũng muộn rồi, con phải ra ngoài đây ạ.” Tô Trà xua tay từ chối, đúng là cô có việc phải ra ngoài, ở căn cứ còn có việc, có lẽ hai ngày này sẽ bước sang giai đoạn tiếp theo, đến lúc đó sẽ càng bận hơn nữa.
Bây giờ là bảy giờ hai mươi phút, Tô Trà về phòng thay đồ xong thì ra ngoài.
Tô Trà vừa mới ra khỏi nhà thì Tô Bảo dậy, vừa đi vừa ngáp ngắn ngáp dài, trông y hệt đồng chí Tô Thắng Dân.
“Mẹ, tối nay con muốn ăn cháo đậu xanh, mấy hôm nay nóng quá, con bị nóng trong rồi.” Tô Bảo vừa ngáp vừa nói.
“Được, thế hôm nay ăn cháo đậu xanh, con nấu đi.” Vương Tú Mi không thèm ngẩng đầu nói.
Tô Bảo: Con làm?
Tô Bảo nhìn quanh nhà, ra thế, bữa sáng nay chị gái nó không ăn ở nhà.
“Đúng rồi, mẹ muốn ăn bánh bao với bánh quẩy, chút nữa con tranh thủ lúc ninh cháo thì ra ngoài mua cho mẹ.” Vương Tú Mi nói tiếp.
Tô Bảo nhìn mẹ mình không thèm quay đầu mà đi về phòng, thằng bé bày ra vẻ mặt cuộc đời này không còn gì tiếc nuối xuống bếp, vài phút sau ra khỏi nhà bếp, sau đó lại ra ngoài.
Hỏi thằng bé ra ngoài làm gì á, cái này còn phải nói sao, đi mua bánh bao với quẩy cho mẹ chứ còn gì nữa.
Hết cách rồi, ai bảo nó gặp phải hai vợ chồng nhà này chứ.
Mặt khác, Tô Trà đến căn cứ, xe đi vào căn cứ, Tô Trà xuống xe thì đến phòng thực nghiệm luôn.
Những người khác ở phòng thực nghiệm đều đến cả rồi, nhìn thấy Tô Trà đến thì lập tức có người đến kéo Tô Trà về chỗ mình, vừa đi vừa nói gì đó.
Một ngày làm việc nữa lại bắt đầu, gần đây Tô Trà đã quen với mọi người trong tổ dự án, trước đó mọi người đều xem Tô Trà như hậu bối, vì dù sao Tô Trà cũng chỉ xấp xỉ tuổi con của bọn họ.
Nhưng bây giờ khác rồi, họ đều đối xử với Tô Trà như truyền nhân tương lai của thầy Bành, với bộ não và tài năng này của Tô Trà, tương lai nhất định sẽ trở thành thầy Bành thứ hai.
Hơn nữa tài năng của Tô Trà không chỉ ở trên phương diện này, cô còn làm việc ở viện nghiên cứu khoa học nữa, chỉ không biết là Tô Trà sau khi tốt nghiệp thì sẽ đến chỗ thầy Bành hay đến viện nghiên cứu của Cốc Ích thôi.
Nhìn thấy Tô Trà, họ chỉ muốn nói một câu, đúng là tre già măng mọc!
“Tô Trà, em lại đây.”
Bành Trường Phong đột nhiên cất tiếng gọi. Sau khi được thầy gọi lại, cô vẫn luôn đi theo học hỏi thầy Bành, bây giờ thầy Bành cũng thích giành người với bọn họ rồi, cái gì cũng bắt Tô Trà học, cái gì không hiểu thì phải học, cái gì biết rồi, hiểu rồi thì phải thành thạo.