Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Bá Đạo - Chương 274
Cập nhật lúc: 2025-04-02 23:21:25
Lượt xem: 10
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tô Trà cho rằng khi mình vào nhà thì sẽ đối mặt với bóng tối, nhưng khi mở cửa nhìn thấy ánh đèn trong phòng khách thì Tô Trà có chút sửng sốt, đáy lòng dâng trào một dòng nước ấm áp.
Trên sô pha là Vương Tú Mi đang mệt mỏi dựa vào ghế, khi nghe thấy tiếng động bà đứng dậy ngay lập tức, quay đầu nhìn thấy con gái là đã nhịn không được mà nhắc nhở.
"Con nói xem trễ như thế này con mới về nhà, ngày thường công việc cũng bận như vậy à? Có ăn cơm chưa? Mẹ có chừa đồ ăn cho con, vẫn luôn giữ ấm trên lò than, để mẹ mang qua cho con."
Vương Tú Mi nói xong thì xoay người vào phòng bếp, dù Vương Tú Mi đã vào phòng bếp nhưng tiếng nhắc nhở của bà vẫn không dừng lại.
"Con nói xem mỗi ngày con đều bận như vậy thì sao được, tuổi còn trẻ không chịu chú ý, sau này chỉ sợ cả người luôn mang bệnh, đúng rồi còn một việc nữa, ngày mai chúng ta định đi xem kéo cờ, con có muốn đi cùng không? Tô Bảo cứ lải nhải đòi đi chung với con, đúng rồi Thẩm Nghiên ở nhà còn điện đến, nghe nói chúng ta chuẩn bị đi xem kéo cờ, nói là ngày mai sẽ đi cùng chúng ta."
Vương Tú Mi bưng đồ ăn ra ngoài, đặt lên bàn, rồi bảo Tô Trà mau đến đây ăn.
Tô Trà đứng dậy cất bước qua, trong lòng nhớ đến thời gian kéo cờ là vào buổi sáng từ lúc bốn giờ bốn mươi sáu phút đến bảy giờ ba mươi sáu phút, cô cùng người nhà đi xem kéo cờ rồi đến căn cứ chắc sẽ không có vấn đề.
Sau khi nghĩ kỹ, Tô Trà cầm lấy chiếc đũa, mở miệng nói: "Được ạ, ngày mai con đi cùng mọi người, nhưng mà sau khi xem xong con phải đi làm ngay, không thể đi chơi cùng mọi người."
"Không sao không sao, con không có thời gian, chẳng lẽ Thẩm Nghiên cũng không có thời gian à? Đứa trẻ đó nói muốn đi chơi cùng chúng ta cả ngày." Vương Tú Mi cười ha ha trả lời.
"Đúng rồi, công việc của con bận đến khi nào vậy, ngày thường cũng về trễ thế à?"
Vương Tú Mi lại dời lại đề tài cũ.
Vương Tú Mi vẫn cảm thấy rất đau lòng đối việc con gái về nhà muộn như vậy, nhưng bà cũng không hiểu công việc của con gái, nhìn con gái mệt như vậy, ngay cả cái cằm cũng nhọn luôn rồi.
"Mẹ, con xong công việc lần này là có thể nghỉ ngơi." Cụ thể là khi nào hoàn thành cũng không phải do cô định đoạt.
"Mẹ à, mẹ đừng lo lắng, chỗ con làm có sắp xếp ký túc xá cho con, có cả nhà ăn, nên mẹ không cần phải nhọc lòng." Tô Trà nhìn thấy vẻ mặt đau lòng của mẹ, cô an ủi bà ngay lập tức.
Hai mẹ con nói chuyện ở phòng khách, chờ sau khi Tô Trà ăn xong, Vương Tú Mi cầm chén bát đi dọn dẹp sẵn tiện rửa chén, khi bước ra vẫn nhìn thấy con gái trong phòng khách, bà mở miệng nói: "Trễ thế này rồi, con mau về phòng ngủ đi."
"Vâng, mẹ cũng nên về ngủ sớm một chút, ngày mai chúng ta đi xem kéo cờ." Tô Trà nũng nịu đáp lại.
Thấy Tô Trà về phòng, Vương Tú Mi cũng mở cửa bước vào trong phòng của mình.
Sau khi vào cửa, thì nghe thấy tiếng ngáy "Khò khò"...
Ánh mắt Vương Tú Mi mang theo sát khí nhìn chằm chằm đồng chí Tô Thắng Dân đến trời long đất lở, Vương Tú Mi giận sôi máu.
A, đúng là đàn ông, không tim không phổi!
Ngủ ngon vậy à?
Vương Tú Mi cất bước đi qua, tầm mắt đảo qua người đàn ông quấn chăn ngủ khò khè trên giường.
Bà nhấc chân lên, ngay sau đó một tiếng "Rầm" vang lên, người đàn ông ngã xuống dưới.
Bỗng bừng tỉnh khỏi giấc mơ, Tô Thắng Dân ngẩng đầu lên với vẻ mặt mờ mịt.
Đối diện với ánh mắt đó của Vương Tú Mi, Tô Thắng Dân cúi đầu xuống, bình tĩnh ôm chăn, bò lên giường thêm một lần nữa, sau đó "Bộp" nằm yên.
"Vợ à, con gái về rồi à?"
Tô Thắng Dân vẫn còn nhớ thương con gái.
"Vừa về." Vương Tú Mi đáp lại một câu.
"À, con gái ăn cơm chưa?"
"Vừa ăn."
Nghe thấy Tô Thắng Dân mở miệng hỏi về con gái, sự tức giận trong lòng Vương Tú Mi cũng giảm xuống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-274.html.]
Vương Tú Mi đi qua, vừa định mở miệng nói, bên tai lại vang lên tiếng ngáy thêm lần nữa.
Vương Tú Mi tức không chịu nổi, không tức đúng là không được mà.
Tô Thắng Dân thuộc họ heo à?
Khò khò... Tiếng ngáy bên tai vẫn không ngừng lại.
Hôm sau, năm giờ bốn mươi phút là Tô Trà đã dậy, rửa mặt thay một bộ quần áo xinh đẹp.
Tô Trà vừa ra ngoài thì Tô Bảo đã chạy qua ngay lập tức, trên khuôn mặt nhỏ nở nụ cười rạng rỡ: "Chị ơi, anh Thẩm Nghiên nói sẽ mang theo máy ảnh để chụp ảnh cho chúng ta, đến lúc đó chị cũng chụp chung nha, mẹ nói là cả nhà bốn người chúng ta phải chụp một bức ảnh gia đình."
Ảnh gia đình, nghe thấy điều này Tô Trà mới hoảng hốt cẩn thận suy nghĩ, thì ra kéo cô đi xem kéo cờ là vì muốn chụp ảnh gia đình.
"Được được được, đến lúc đó sẽ nói Thẩm Nghiên chụp cho em thật nhiều bức ảnh." Tô Trà mỉm cười xoa đầu Tô Bảo.
Sáu giờ rưỡi, một nhà bốn người đã chuẩn bị xong, cùng nhau ra ngoài.
Trương Huy ngồi ở ghế lái xe, Tô Thắng Dân ngồi ở vị trí ghế phụ, ngày hôm qua mới đến, nên có nhiều thứ mới mẻ chưa thấy qua, lúc này lên xe rồi lại nhìn khắp nơi.
Ba người Tô Trà, Vương Tú Mi và Tô Bảo ngồi phía sau, dọc đường Tô Bảo cứ ríu rít nói chuyện.
Bốn mươi phút sau, xe ngừng lại.
Đoàn người bước xuống xe, vừa nhìn đã thấy Thẩm Nghiên ở cách đó không xa.
Thẩm Nghiên mặc áo sơ mi quần đen, trên cổ đeo một cái máy ảnh, trên người có một loại khí chất thư sinh khiến mọi người xung quanh đều nhìn về phía anh ấy.
"Tô Trà, ở đây!" Thẩm Nghiên vẫy tay la lên.
Đoàn người Tô Trà đi về phía Thẩm Nghiên, sau khi tập hợp thì mọi người cùng nhau đi.
Chỗ coi kéo cờ có rất nhiều người, đám người Tô Trà đứng trong đám đông.
Cộp cộp cộp, tiếng bước chân chỉnh tề truyền đến.
Cả người mặc quân trang, động tác nhịp nhàng, bên tai vang lên tiếng nhạc.
Lúc người kéo cờ mở lá cờ đỏ năm sao xinh đẹp, mọi người nhìn lá cờ nước chậm rãi bay lên, trong lòng dâng trào cảm xúc cảm kích.
Đây là quốc kỳ của chúng ta.
Vô số người đi trước đã dùng m.á.u của mình để đổi lấy những ngày tháng hoà bình như bây giờ.
Nhìn đồng hồ, n.g.ự.c Tô Trà xẹt qua cảm xúc kích động, khoé môi cong lên nụ cười.
Có thể sinh ra ở mảnh đất này, đúng là...
"Tới đây, tới đây, chú, dì, Tô Trà, Tô Bảo, mọi người nhìn con nè."
"Nhìn này, nhìn vào máy ảnh của con!"
"Cười một cái, cười một cái."
"Đúng vậy, chính là như vậy, tiếp tục cười nha."
"Hãy cùng nói với con nào, cà tím!"
Trầm Nghiễm ngồi xổm xuống, trên tay cầm máy ảnh hướng về phía bốn người cách đó không xa, nhìn người một nhà trong máy ảnh, trên mặt Trầm Nghiễm cũng lộ ra nụ cười.
Tiếng chụp hình tách tách vang lên, loại máy ảnh sử dụng cuộn phim như thế này càng ngày càng ít người sử dụng. Lúc này, Tô Trà cũng sắp phải đi làm.
Nghe được Tô Trà phải đi làm, Trầm Nghiễm một tay cầm máy ảnh, tay còn lại vẫy vẫy, sảng khoái nói: "Được rồi, cậu vội thì đi đi, ở đây có tôi rồi."