Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Bá Đạo - Chương 270
Cập nhật lúc: 2025-04-02 13:31:40
Lượt xem: 16
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2Ve9ZZ4P78
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Chị, em cũng đói nữa." Tô Bảo đáng thương kéo áo Tô Trà nói.
"Thôi vào trong đi, chị tìm cái gì cho em ăn tạm." Đứa trẻ này thật đáng thương.
Tô Trà chợt nhớ trong nhà vẫn còn một ít bánh trái, lúc nãy cô mới ăn hai cái lót dạ.
Vào trong nhà, Tô Trà tìm bánh ngọt và trái cây đưa cho bọn họ. Tô Thắng Dân và Tô Bảo ăn như hổ đói, chỉ một loáng là đã hết sạch.
Trái lại, Vương Tú Mi không động vào một miếng, nhìn bộ dáng cũng không có vẻ là đang đói.
"Cha, mẹ, hai người đi cùng chuyến tàu hỏa đến đây sao?" Tô Trà lên tiếng phá vỡ bầu không khí im lặng.
"Không phải!" Vương Tú Mi đáp lại.
"Cha đi sau mẹ con một chuyến nên đến muộn hơn ba tiếng." Nếu không vì phải đi vay tiền thì có lẽ Tô Thắng Dân cũng đã bắt kịp chuyến tàu của Vương Tú Mi rồi.
Tô Thắng Dân nhớ đến chuyện đi vay tiền mà cảm thấy sợ Vương Tú Mi, bà thông báo đến tất cả mọi người không sót một ai từ đội vận tải, bạn bè của Tô Thắng Dân đến người nhà họ Tô.
Nói ra thật xấu hổ. Vương Tú Mi trước khi bỏ nhà đi cũng không quên xử lý chuyện này.
Cũng bởi vì Vương Tú Mi đã ra tối hậu thư nên không một ai dám cho ông vay tiền cả.
Còn chuyện Tô Thắng Dân có để mang theo con trai đến đây bằng cách nào nói ra còn đau khổ hơn.
Cũng may là Tô Bảo vẫn còn khoản tiền mừng tuổi hồi tết, cộng thêm tiền thu
được cậu bé có bán ít hạt dưa đậu phộng ở rạp chiếu phim trong thôn lần trước, nên cũng kiếm được chút tiền.
Nhờ vậy mà Tô Bảo bắt đầu có chút vốn để làm ăn. Cậu bé tranh thủ giờ nghỉ ở trường chạy đến rạp phim mua hạt dưa. Dạo gần đây thời tiết oi bức Tô Bảo còn bán luôn cả kem. Vậy nên cậu bé cũng tích trữ được không ít tiền.
Bây giờ đã gặp được con gái nên cảm giác uất ức trong lòng Tô Thắng Dân lại trào lên. Chuyện với con đàn bà kia thật sự là ông bị oan mà.
Ông chỉ gặp ả ta có hai lần, tới một ngón tay còn không có đụng vào nữa là.
Chẳng qua là hai năm gần đây Tô Thắng Dân làm ăn phát đạt nên có một vài phụ nữ lượn lờ xung quanh, tìm cách tiếp cận để lợi dụng ông.
Nhưng mà Tô Thắng Dân thề với trời là ông luôn một lòng với gia đình, chung thủy với vợ không hề hai lòng.
"Vợ à, anh xin thề, nếu anh mà có ý nghĩ đó thì cho sét đánh c.h.ế.t anh đi." Tô Thắng Dân đứng trước mặt con trai con gái thề độc.
Trông thấy Tô Thắng Dân như vậy, Vương Tú Mi hơi mềm lòng, bà liếc Tô Thắng Dân nói: "Có câu con ruồi không chích không có trứng, mấy con đàn bà đó có thể tìm đến tận nhà còn không phải do anh tự gây ra sao?"
"Anh sai rồi, lần sau anh sẽ tránh xa phụ nữ, nếu ai dám có ý định ve vãn thì anh sẽ cảnh cáo người đó là anh đã có gia đình rồi và anh chỉ yêu duy nhất vợ anh mà thôi."
"E hèm, cũng không nhất thiết phải đến mức đó, nhưng mà anh phải ghi nhớ chuyện lần này. Bằng không em sẽ đem tất cả tiền tiết kiệm bỏ nhà đi, con gái sẽ theo em còn con trai giao cho anh." Trong lòng Vương Tú Mi cũng đã nguôi giận nhưng vẫn tỏ thái độ nghiêm túc.
Đàn ông mà, cần phải dạy dỗ một chút mới được, nếu dễ dàng bỏ qua thì lần sau họ sẽ không biết sợ.
Bạn phải thẳng tay xử lý một lần cho anh ta thấy được mức độ nghiêm trọng của sự việc, nhưng cũng không được bù lu bù loa khiến anh ta cảm thấy phiền phức.
Làm như vậy chỉ khiến cho tình cảm dễ rạn nứt, nếu nghiêm trọng hơn thì có thể sẽ dẫn đến chia tay.
Tô Trà cảm thấy Vương Tú Mi thật đúng là tấm gương sáng trong đạo dạy chồng.
Anh bạn nhỏ Tô Bảo ở bên cạnh cũng lộ vẻ hờ hững, dù sao thì cha mẹ cũng chỉ quan tâm chị gái thôi, còn mình chỉ là sự lựa chọn miễn cưỡng cuối cùng mà thôi, thực sự rất thờ ơ.
Một tiếng sau, Trương Huy đã mang thức ăn về, đúng lúc Tô Trà vừa quay lại chưa kịp ăn gì nên cùng ăn luôn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-270.html.]
Trong lúc ăn Vương Tú Mi cứ nhắc mãi về quầng thâm trên mắt Tô Trà.
Hơn nữa bà chỉ nhìn sơ qua là biết nhà bếp đã lâu không có người động tới, chắc hẳn bình thường Tô Trà cũng không ăn uống tử tế, lát nữa bà phải ra chợ mua ít thức ăn ngon về tẩm bổ cho con gái mới được.
Trời sẩm tối...
Bữa tối thực sự rất phong phú, trên bàn toàn là những món Tô Trà thích ăn. Vương Tú Mi liên tục bảo Tô Trà phải ăn nhiều vào.
Sau bữa tối,Tô Trà đã ăn quá no ngồi dựa lưng vào sofa ở phòng khách xoa bụng.
Hạnh phúc tràn đầy.
Đến giờ đi ngủ, Vương Tú Mi nói đêm nay bà muốn ngủ cùng với con gái, bảo Tô Thắng Dân tự lo chỗ ngủ đi.
Mặc dù đã tha thứ cho Tô Thắng Dân nhưng Vương Tú Mi vẫn còn chưa nguôi hết cơn giận.
Tô Thắng Dân chỉ đành trơ mắt nhìn vợ và con gái đi vào phòng ngủ, lúc này ngoài phòng khách chỉ còn lại ông và con trai. Hai con người này thật đáng thương.
Tô Bảo nhìn vẻ mặt ngỡ ngàng của cha, cậu bé vỗ vai an ủi cha: "Cha, không sao đâu, mạnh mẽ lên!"
"Ô hay, con là đứng nói chuyện không đau eo phải không?"
"Con không có ý này. Nhìn thấy cha như vậy con đã hạ quyết tâm rồi."
"Cái gì?"
"Con quyết định sẽ không cưới vợ, có vợ giống như cha thật là quá đáng thương."
"Ô hay, thằng nhóc xấu xa này, chờ coi cha xử con thế nào!"
Tô Bảo vừa nhìn thấy Tô Thắng Dân giơ tay lên đã vội vàng chạy nhanh về phòng khoá cửa lại, tiếng cửa khoá kêu răng rắc.
Tô Trà và Vương Tú Mi đang ở trong phòng nghe thấy âm thanh bên ngoài đưa mắt nhìn nhau rồi phá lên cười.
"Mẹ, mẹ bỏ nhà đi không sợ cha sẽ không đuổi theo sao? Ngộ nhỡ cha không đuổi theo tới đây thì mẹ tính thế nào?"
"Ôi chao, có gì đâu, có bao nhiêu tiền trong nhà mẹ đã mang theo hết. Nếu ông ấy còn không biết điều thì mẹ sẽ mang theo tiền ly hôn luôn. Lúc đó có tiền rồi thì sợ gì không tìm được đàn ông tốt chứ?"
"Con gái à, mẹ nói con nghe. Đàn ông ấy, nếu như mình không nắm được trái tim họ thì tốt nhất nên biết cách nắm giữ tiền. Một khi đã có tiền rồi thì sau này con muốn loại đàn ông nào mà không có."
Tô Trà nghe mẹ già chỉ điểm như vậy thật chỉ biết ngây ngô trừng mắt chó ra mà nhìn.
Ý tưởng của đồng chí Vương Tú Mi thật lợi hại, không phải đây chính là niềm vui của các phú bà hay sao?!
Tô Trà cũng không biết trong người bà có bao nhiêu tiền nhưng tư tưởng này quả thật rất cởi mở.
"Mẹ, mẹ có bao nhiêu tiền tiết kiệm vậy?" Tô Trà tò mò hỏi.
"Bao nhiêu đây!" Vương Tú Mi xoè tay ra đếm vài cái.
Một... hai... Một trăm hai mươi ngàn?!
Trong tay có tới một trăm hai mươi ngàn thì đúng là phú bà rồi. Thảo nào bà mạnh miệng như vậy.
Nhưng phải công nhận, sở dĩ Vương Tú Mi dám mạnh miệng như vậy là bởi vì bản thân bà có sự nghiệp riêng.
Đừng thấy trang trại chăn nuôi lợn của bà quy mô nhỏ hơn đội vận tải mà xem thường.
Nếu đem ra so sánh thì số tiền thu được từ trại nuôi lợn mỗi năm không hề thua kém đội vận tải.