Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Bá Đạo - Chương 27

Cập nhật lúc: 2025-03-30 00:46:42
Lượt xem: 85

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/qVxCAveml

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chỉ tính chuyện lần trước cô ta nhận tiền dạy kèm cho người khác này thôi, bởi vì ông nội Tô ép cô ta trả tiền cho người ta, Tô Vận hình như còn giận dỗi với ông nội Tô, thái độ cũng không còn gần gũi như trước nữa.

Đứa bé này, càng lớn lên, lại càng lắm tật.

Tô Thắng Lợi nghe bà cụ kể những chuyện xảy ra trong nhà trong khoảng thời gian gần đây, ấn tượng tốt với Tô Vận cũng phai nhạt đi rất nhiều. Hai chuyện này, vừa nghe thôi đã khiến lòng người cảm thấy lạnh lẽo.

Nhiều năm qua, ông nội Tô đối xử với Tô Vận tốt đến mức không ai chê trách được gì, ngay cả Tô Bảo cũng phải xếp sau cô ta. Mà lần này, ông nội Tô bảo cô ta trả tiền cho người ta cũng không sai, thế nhưng cô ta lại còn dám giận dỗi.

"Mẹ, mẹ cũng đừng nghĩ nhiều làm gì. Đám trẻ đều lớn rồi, tất nhiên sẽ có suy nghĩ của mình. Đúng rồi, mẹ biết không, con nhóc Tô Trà còn biết sửa xe đạp nữa đấy."

"Cái gì, sửa xe đạp á? Con nói Trà Trà nhà chúng ta á?"

"Còn ai vào đây nữa ạ. Lần trước Trà Trà lên trấn trên, ngày đó đúng lúc xe đạp con bị ngã hỏng, Trà Trà đã sửa lại tốt cho con rồi. Cái xe này con đi suốt một năm rồi, cái ghi đông vốn có chút tật xấu, thế nhưng con tiếc tiền không nỡ sửa, thế nhưng lần này Tô Trà sửa lại hết cho con luôn."

"Thật hay giả thế?"

"Con lừa mẹ bao giờ chưa?"

"Không có, Thắng Lợi nhà chúng ta chưa bao giờ lừa mẹ." Bà nội Tô cười lớn đáp một câu.

Tô Thắng Lợi lại trò chuyện với bà nội Tô thêm một lúc nữa, sau đó ra đồng giúp cha và các anh làm việc.

Bên kia nhà trưởng thôn, Tô Trà đã ăn cơm nước xong, đúng lúc này, trưởng thôn lại có chuyện cần nhờ Tô Trà giúp đỡ.

Chuyện là thế này, sắp tới trưởng thôn phải lên trấn trên tham gia một cuộc họp, phải báo cáo tình huống công tác của ông ta trong năm nay, đồng thời cũng báo cáo luôn về các mặt khác như sản lượng lương thực của thôn,...

Trưởng thôn chỉ là một ông bác nông dân, bảo ông ấy lớn giọng quát, gọi mọi người thức dậy ra đồng làm việc thì không sao, thế nhưng bảo ông ta báo cáo gì đó, chính là làm khó ông ta.

Cán bộ trong thôn cũng chẳng có ai có học vấn cao cả, bí thư chi bộ thôn thì cũng kẻ tám lạng người nửa cân với trưởng thôn, cho nên suốt mấy ngày qua, trưởng thôn và bí thư chi bộ đau đầu vì bản thảo, nhưng mãi không rặn ra nổi một chữ.

Đúng lúc có Tô Trà - người có nền tảng văn hóa tốt ở đây, nếu để cô viết bản thảo, chắc chắn sẽ hay hơn mấy người không có văn hóa như ông ta viết nhiều.

Sau khi Tô Trà nghe trưởng thôn nói xong thì hỏi một vài vấn đề cần phải chú ý, sau đó cô xem một số tình hình mà trưởng thôn cần báo cáo.

Trong lòng cô sắp xếp câu từ một chút, sau khi xác định bản thảo không quá khó viết, mà cô cũng không bận chuyện gì, cô mới đồng ý giúp trưởng thôn viết bản thảo.

"Tốt quá rồi, Tô Trà, chuyện này đành làm phiền cháu vậy. Ông đã đau đầu vì chuyện này suốt mấy hôm nay rồi, cháu đồng ý giúp ông thì đúng là tốt quá."

"Đúng rồi, cháu xem có cần thống kê số liệu của công việc gì không, cháu có thể đến văn phòng của ông mà tra, tài liệu ông đều để ở đó hết. Cháu rảnh lúc nào thì qua lúc đó, nếu không thấy có ông ở đó, cháu có thể tìm bí thư chi bộ thôn." Trưởng thôn cẩn thận dặn dò cô.

"Vâng, chút nữa cháu sẽ sang ngay ạ."

"Được rồi, mấy hôm nữa ông mua một con gà quay về, đến lúc đó cháu lại đến nhà ông ăn cơm nhé." Ông ta ngại để người ta làm không công, thế nên trưởng thôn định vài hôm nữa, lại mời Tô Trà đến nhà ông ta ăn cơm.

"Trưởng thôn, ông đừng khách sáo như thế, cháu chỉ viết vài dòng thôi mà." Tô Trà xua tay từ chối.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-27.html.]

"Ôi, không được. Đến lúc đó cháu nhất định phải đến đấy." Trưởng thôn nói xong, sợ Tô Trà ngại không đến, ông ta còn cười nhấn mạnh: "Phải đến đó, nếu không nhờ cháu nhiều lần như thế, ông đây cũng ngại lắm."

"Vậy được rồi ạ, trưởng thôn, cháu về trước nhé."

"Đi đi, đi đi." Trưởng thôn xua tay.

Tô Trà dắt Tô Bảo về nhà, đi được nửa đường, Tô Bảo không chịu ngồi yên, lén chạy đi chơi với mấy đứa trẻ khác rồi.

Cuối cùng chỉ có một mình Tô Trà về nhà. Vừa về đến nhà, Tô Trà đã lập tức cầm tờ giấy để viết bản thảo mà trưởng thôn đưa cho cô về phòng mình.

Ở đời trước, mấy chuyện viết bản thảo này, đối với Tô Trà mà nói là chuyện như cơm bữa.

Dù sao cô cũng làm việc trong phòng thí nghiệm, chắc chắn phải viết không ít báo cáo rồi.

Hơn nữa, từ nhỏ đến lớn, Tô Trà đều được xưng là con nhà người ta, lúc khai giảng, cô cũng lên sân khấu diễn thuyết không ít lần.

Số liệu thống kê của phòng thí nghiệm vô cùng quan trọng, thế nên đời trước Tô Trà đã tự rèn luyện được một thói quen là thống kê, phân loại, sau đó sắp xếp lại số liệu, rồi mới viết một bản báo cáo thực nghiệm.

Số liệu mà trưởng thôn cung cấp khá đầy đủ, thế nhưng Tô Trà vẫn định đến văn phòng đại đội của thôn để xem một chút, xem xem còn có chỗ nào bị bỏ quên nữa không.

Hơn năm giờ, mặt trời ngả về phía tây, những đám mây phía chân trời nhuộm một màu đỏ rực, trông rất đẹp.

Tô Trà đứng trong sân, ngắm nhìn cảnh hoàng hôn lộng lẫy kia, cô không khỏi có chút rung động.

Đời trước, thời gian cô ở phòng thí nghiệm còn nhiều hơn ở nhà nữa kìa, trong kí ức của cô, hình như đã lâu lắm rồi cô không được nhàn nhã ngắm cảnh hoàng hôn như thế này.

Đúng lúc này, ngoài sân truyền đến tiếng nói chuyện và âm thanh của một loạt tiếng bước chân từ xa đang tiến lại gần.

Chỉ chốc lát sau, tất cả mọi người nhà họ Tô đã quay về.

Đoàn người vào sân, Tô Trà nhìn thấy cha mẹ già nhà mình bị phơi nắng đến độ mặt mũi đỏ bừng, mồ hôi mồ kê nhễ nhại ướt đẫm cổ áo, cô vội vàng chạy vào phòng bếp rót một bình nước ra.

Nhân tiện cô còn cầm theo một chồng bát. Ở nông thôn không có quá nhiều chú ý như ở thành phố, người trong thôn uống nước đều dùng bát.

Tô Trà tiến lên, rót cho người nhà mỗi người một bát nước.

Dòng nước mát lạnh trôi qua yết hầu, khiến cả người thoải mái.

Đối với hành động tri kỉ này của Tô Trà, trong lòng mọi người cảm thấy vô cùng thỏa mãn.

Đứa bé này, hiểu chuyện rồi.

"Tô Trà, chú mua chút kẹo về cho cháu, hình như bà nội cháu đặt trên bàn trong phòng khách ấy, tí cháu vào lấy nhé. Kẹo vị hoa quả mới lưu hành gần đây, chú có ý mua một chút mang về cho cháu nếm thử." Tô Thắng Lợi uống nước xong thì giơ tay lau miệng, rồi mới cười nói với Tô Trà.

"Cháu cảm ơn chú nhỏ ạ. Cháu thích lắm." Tô Trà ngoan ngoãn đáp lời.

Loading...