Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Bá Đạo - Chương 267

Cập nhật lúc: 2025-04-02 13:31:34
Lượt xem: 21

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2Ve9ZZ4P78

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Trí nhớ của tôi khá là tốt, Tô Trà, cô là bạn của Kiều Kiều sao? Tôi với Kiều Kiều cũng là bạn tốt, có thời gian chúng ta cùng nhau đi chơi nhé?”

“Xin lỗi cô, e rằng tôi quá bận chưa chắc đã có thời gian.” Tô Trà mở miệng từ chối trực tiếp.

Xin lỗi, cô không có thời gian để diễn cái loại kịch bạn tốt này.

Mặc dù cả hai đời Tô Trà đều đam mê nghiên cứu khoa học không cách nào thoát ra khỏi nhưng mắt nhìn cũng khá tốt.

Cô gái trước mặt tên Lý Bạch Lộ này nhìn cũng không phải là người đơn giản.

Cô không quen biết Lý Bạch Lộ, hẳn là không có liên quan gì, cho nên cũng không khó để suy đoán, đối phương hỏi như vậy, ngữ điệu tự nhiên, nụ cười hoàn hảo, nhưng không che giấu được giọng điệu muốn thăm dò của cô ta.

Có lẽ Tô Trà trực tiếp cự tuyệt đã làm cho Lý Bạch Lộ cảm thấy kinh ngạc, biểu cảm kinh ngạc của đối phương lộ hẳn ra mặt.

Cận Tùng ở bên cạnh cũng bị đường bóng thẳng của Tô Trà làm cho sợ ngây người.

Có điều, Tô Trà không làm ra vẻ như vậy mới đúng là cô, suy cho cùng cậu ấy mới quen Tô Trà có mấy năm nhưng cũng cảm thấy Tô Trà không giống với những cô gái khác.

Con gái nhà người ta dịu dàng nhẹ nhàng còn Tô Trà một chút yểu điệu cũng không có?

Chuyện Tô Vận trước đây, Tô Trà trực tiếp đánh một người đàn ông choáng váng cũng không nháy mắt, về sau Cận Tùng nghe được tin tức bên cục cảnh sát cũng sợ ngây người.

Chuyện kinh ngạc hơn còn ở phía sau, nhiều năm như vậy người theo đuổi Tô Trà người trước ngã xuống, người sau tiến lên, mà Tô Trà là người trong cuộc giống như cách ly với tình yêu vậy, không có chút phản ứng nào.

Tô Trà cũng không biết trong lòng Cận Tùng đang âm thầm phàn nàn về tính cách của cô, dù sao Tô Trà cảm thấy con người sống ở đời, làm thế nào thoải mái là được.

"Vậy Bạch Lộ em đi mua đồ đi, bọn anh đi trước.” Cuối cùng vẫn là Trầm Trang tới xoa dịu bầu không khí.

Tiếp theo sau đó, rõ ràng bọn họ đi cùng một con đường, hai bên cũng không có giao lưu gì.

Trầm Trang đưa người đến cổng đại viện, xe đã chờ ở đó.

Tô Trà có xe nên đương nhiên Cận Tùng cũng tiện đường đi cùng.

Hai người lên xe vẫy tay với Trầm Trang đang đứng ở cổng lớn, sau đó ngồi xe rời đi.

Đợi xe đi xa rồi, Trầm Trang xoay người định trở về thì anh ta nhìn thấy Lý Bạch Lộ cũng nhìn chằm chằm về hướng mấy người Tô Trà vừa rời đi.

Hai bọn họ cùng ở đại viện, tâm tư của Lý Bạch Lộ, Trầm Trang hiểu rõ, hai năm nay Phó Hành Khanh không ở nhà cũng không thấy Lý Bạch Lộ thu lại tâm tư này.

Huống chi Phó Hành Khanh gần đây cũng không ở nhà, chắc là anh đi làm nhiệm vụ, khoảng thời gian trước lúc Phó Hành Khanh có ở nhà thì Lý Bạch Lộ cũng không thiếu điều đến nhà họ Phó.

Cô ta cũng không phải trực tiếp đi tìm Phó Hành Khanh mà lấy danh nghĩa là đến gặp Kiều Kiều, sau đó khiến cho Phó Kiều Kiều đều phải trốn ra ngoài.

Lý Bạch Lộ lấy lại tinh thần đối mặt với Trầm Trang, cô ta sửng sốt một chút mới lộ ra nụ cười nhẹ.

“Anh Trầm Trang, sao anh nhìn em như vậy?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-267.html.]

“Không có gì, không phải là em đi mua dấm hay sao, em mau đi đi, anh cũng trở về đây.” Trầm Trang nói xong xoay người bước đi.

Ngay lúc Trầm Trang quay lưng về phía Lý Bạch Lộ, nụ cười trên mặt cô ta lập tức biến mất.

Cô ta nhớ rõ Tô Trà, lúc Tô Trà ngồi trên xe Phó Hành Khanh Lý Hồng Mai không thấy rõ, nhưng cô ta thì thấy rất rõ Tô Trà ngồi ở hàng ghế phía sau.

Dù chỉ là lóe qua trong nháy mắt, cô vẫn thấy rõ gương mặt kia của Tô Trà.

Cách ngày sau, cô ta tìm Phó Kiều Kiều để hỏi thăm chuyện này, Phó Kiều Kiều thế nhưng không hé răng nửa lời, trái lại nét mặt có vẻ thiếu kiên nhẫn.

Vừa rồi cô ta lại nhìn thấy Tô Trà đi cùng Trầm Trang thì càng tò mò thân phận của Tô Trà hơn, cô gái này hình như đều có quan hệ tốt với mấy người trong đại viện.

Hơn nữa, vừa rồi lúc cô rời đi còn có cả xe tới đón, điều này cũng làm cho Lý Bạch Lộ càng thêm tò mò thân phận Tô Trà.

Lý Bạch Lộ tò mò, hai ngày sau đó Trương Huy nhận được tin, đột nhiên có người hỏi thăm về chuyện của Tô Trà.

Việc này lập tức thu hút sự chú ý của Trương Huy, vốn dĩ gần đây Tô Trà tham gia dự án máy bay chiến đấu không người lái nên bên trên hết sức coi trọng tình hình của Tô Trà, viện trưởng Cốc - viện nghiên cứu khoa học và giáo sư Chương cũng đặc biệt dặn dò bọn họ phải luôn luôn chú ý đến bất cứ chuyện gì xảy ra xung quanh Tô Trà.

Hiện giờ có người điều tra Tô Trà, vậy bọn họ cũng phải tra xét cẩn thận.

Bọn họ rất nhanh đã điều tra rõ tình hình, toàn bộ tư liệu về Lý Bạch Lộ cũng được đặt lên trên bàn.

Đối với Lý Bạch Lộ này, họ tra xét cũng lâu nhưng vẫn không hiểu tại sao.

Bởi vì, Tô Trà với Lý Bạch Lộ căn bản không có gì liên quan đến nhau, theo lời Tô Trà nói thì cô có gặp qua một lần.

Mặc dù điều tra ra không rõ ràng, nhưng mấy người Trương Huy vẫn không hề buông lỏng, thậm chí người trong nhà Lý Bạch Lộ cũng đều bị điều tra, nhưng kết quả điều tra cho thấy người nhà của Lý Bạch Lộ tạm thời không có vấn đề gì.

Tô Trà không có nhiều thời gian để nghĩ tới chuyện của Lý Bạch Lộ, cô nghỉ hè hai ba ngày rồi lúc này mới có thời gian để gọi điện thoại về nhà.

“Reng reng reng, reng reng reng…”

Nhà họ Tô ở bên này, Vương Tú Mi nghe được tiếng chuông điện thoại vang lên thì lập tức lau tay chạy tới nghe máy.

“A lô, con gái à?”

Tô Trà nghe được giọng nói quen thuộc của mẹ, cô ở đầu dây bên kia nở nụ cười, giọng nói không tự chủ được làm nũng mở miệng nói:” Mẹ, là con.”

“Ừ, mẹ biết là con, hôm qua cha con còn nhắc mãi con về nhà sớm đi thì không giờ này con mới gọi điện về, đúng rồi, bao giờ con về nhà, ông bà nội cũng hỏi qua mấy lần, họ nói con về nhà thì đến thôn ở vài ngày.” Vương Tú Mi cầm điện thoại nghe mà nói liền một hồi.

Nghe mẹ nói, Tô Trà lập tức câm nín không nói nên lời.

Lần trước nghỉ đông cô gọi điện thoại báo là không thể về, bây giờ nghỉ hè cô cũng gọi điện thoại những vẫn là không thể về, chuyện này cũng không dễ nói lắm.

“Mẹ, mẹ nghe con nói đã.” Tô Trà nhẹ nhàng mở miệng lấy lòng, “Con nghỉ hè chắc là không về nhà được rồi, con có nhiều việc phải làm.”

“Hả? Lại không về?” Giọng nói Vương Tú Mi có chút mất mát cách điện thoại cũng có thể nghe rõ.

“Mẹ, con thực sự có chút chuyện công việc, đúng rồi, con mua cho mẹ một chiếc váy, kiểu dáng mới nhất ở trung tâm thương mại Bắc Kinh, màu xanh mà mẹ thích nhất.” Tô Trà cách qua điện thoại bắt đầu dỗ mẹ.

Loading...