Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Bá Đạo - Chương 264

Cập nhật lúc: 2025-04-02 13:31:28
Lượt xem: 19

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5AewPLDZTt

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ngay từ đầu bọn họ đúng là muốn nghe ý tưởng của người trẻ nhưng lúc này nghe xong thì sắc mặt đều nghiêm túc trở lại.

Ý tưởng này của người trẻ thật là lợi hại.

Đương nhiên, tàng hình theo như lời Tô Trà nói không có nghĩa là biến thành người sống, ở đấy chính là lợi dụng hoàn cảnh hoặc là nhân tố bên ngoài để nghiên cứu ra một loại vỏ bọc che giấu được, nó giống như là hình thành nên một loại kiểu đánh lừa thị giác.

Tô Trà một khi mở miệng nói là đã nói gần hai mươi phút, lúc dứt lời đối diện với những ánh mắt kinh hỉ của người khác, Tô Trà có hơi xấu hổ, ánh mắt nhìn về phía ông Bành.

Ông Bành thấy Tô Trà đang nhìn qua mình cười ha ha vài tiếng, giơ tay lên vỗ tay cổ vũ cô.

“Ý tưởng hay, các bạn trẻ bây giờ cũng rất giỏi, thảo nào các cụ có câu nói Trường Giang sóng sau xô sóng trước, hiện giờ quả thực đúng là như thế.”

“Tô Trà, cháu ngồi xuống đi.” Bành Trường Phong hòa nhã nói với Tô Trà một câu, sau đó ông ấy đối diện của tầm của mọi người trong phòng tiếp tục mở miệng nói: “Vốn dĩ chuẩn bị kết thúc cuộc họp, không ngờ Tô Trà lại khiến cho chúng ta phải nán lại thêm chút, nào, mọi người cùng thảo luận một chút về phương diện thiết kế tàng hình.”

Cuộc họp kết thúc thì đã là giữa trưa, Tô Trà được cái vị chuyên gia nhiệt tình rủ đi ăn cơm cùng.

Trên đường đến nhà ăn, cô đi ở giữa một đoàn chuyên gia, Tô Trà cảm thấy đây là khoảnh khắc vô cùng nổi bật trong cuộc đời cô.

Hình ảnh ngẩng đầu ưỡn ngực, kiêu ngạo.

Hơn nữa mọi người ở đây cũng bình dị gần gũi, nói chuyện đều cười tủm tỉm rất dễ ở chung.

Tô Trà cũng không biết bọn họ có phải đối với ai cũng tốt như vậy không, có đôi lúc nóng tính lên ví dụ như thầy Bành, đừng nhìn ông ấy bây giờ cười nói với Tô Trà nhưng cũng từng mắng sinh viên mà mình hướng dẫn đến phát khóc, bị gọi là hung dữ.

Khi cô đến trước cửa gọi đồ ăn, bọn họ cũng rất nhiệt tình đề cử một số món ăn ngon hôm nay của nhà ăn nấu cho Tô Trà.

“Tô Trà, món thịt heo xào đậu que ngon lắm, cháu nhất định phải ăn thử xem.”

“Món đậu phụ thịt bằm cũng ngon đấy, nếm thử xem.”

“Cá viên chiên, tôi thích món này, Tô Trà cháu cũng nếm thử đi.”

Vậy thôi, tất cả đều ăn thử hết, Tô Trà nhìn các món ăn ở đây quả thực hận bản thân không thể nếm thử hết được.

Tục ngữ có câu, chỉ có món ngon là không thể từ chối, ai nấu ăn ngon thì nhất định phải nấu!

Cuối cùng Tô Trà chọn lấy các món được đề cử là đậu phụ thịt bằm, cá viên chiên và thịt xào đậu que.

Tô Trà đi tìm chỗ ngồi cùng với đoàn chuyên gia.

Không hổ là các chuyên gia đầu ngành, một bữa cơm ngồi ăn như này cũng có thể thảo luận đến khía cạnh học thuật.

Đậu que thì liên tưởng đến máy bay dùng đũa kẹp lại thành phi hành sao?

Món ăn kèm thì được ví như trái bom, nói rằng món chính đang bị món ăn phụ bao vây?

Bạn có bao giờ gặp qua cảnh uống canh cũng có thể liên tưởng đến tàu chiến, thử hỏi xem có lợi hại hay không!

Hôm nay Tô Trà ăn một bữa cơm xem như được mở mang kiến thức, lúc cô nói chuyện tán dóc với bọn họ cũng có đề cập đến các vấn đề lý luận chuyên ngành.

Ăn cơm xong, buổi chiều bắt đầu làm việc, bận rộn đến mười giờ tối đoàn chuyên gia mới nhận ra thời gian đã quá muộn, cô bé Tô Trà còn phải về nhà.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-264.html.]

“Tô Trà, nếu không thì cháu gác lại công việc đi, ngày mai lại tới đây làm cũng được.” Có người mở miệng nói với Tô Trà.

“Đúng đúng đúng, Tô Trà, thời gian không còn sớm, cháu nhanh trở về đi, thức đêm hại sức khỏe. Cháu còn trẻ đừng học theo chúng ta, tương lai phải lo nghĩ thân thể ốm đau.”

“Đúng vậy, ngày mai cháu lại đến làm, nếu không được chúng ta làm công việc của cháu cũng như nhau.”

Cô nghe thấy chuyên gia nói cũng không dừng công việc trên tay lại.

“Cháu đợi một lúc nữa làm xong việc cháu sẽ về.” Tô Trà vội vàng cúi đầu trả lời.

Những người khác nghe Tô Trà nói như vậy, bọn họ cũng đang bận thấy Tô Trà như thế thì bọn họ cũng tiếp tục công việc của mình.

Công việc quá nhiều không có bao nhiêu thời gian để tán gẫu.

Nhưng mà cứ bận rộn như vậy cho đến khi xong việc nhìn lại thì đã là 3 giờ sáng.

Khoảng thời gian này, những người khác cũng khá bận rộn, xong việc ngơi tay mới phát hiện ra Tô Trà còn chưa về.

Bành Trường Phong nhìn đồng hồ trên cổ tay, nhíu mày mở miệng nói: “Tô Trà, lát nữa thầy bảo tài xế lái xe đưa cháu về, sáng mai cũng không cần qua đây, cháu cứ ở nhà nghỉ ngơi cho tốt, buổi chiều nếu rảnh cũng không cần qua đây gấp.”

Để một cô bé phải thức khuya làm đêm cùng với bọn họ, Bành Trường Phong không yên tâm, dù sao cô cũng còn trẻ, đừng để đến lúc thâu đêm giống bọn họ lại mang bệnh về người.

“Dạ, cảm ơn thầy Bành, cháu cũng mệt rồi, nếu không lần sau ông sắp sếp cho cháu một chỗ trong ký túc xá, làm xong muộn thì cháu ở lại đây luôn.” Tô Trà giơ tay che miệng ngáp một cái, khóe mắt ươn ướt.

Lời này Tô Trà nói ra đã chọc cười mọi người, tất cả không nhịn được đều cười ra tiếng.

Khá lắm, tuổi còn trẻ mới thức đêm đã tính toán trực tiếp ở lại nơi này?

Không thể không nói bọn họ đã nhìn trúng được một hạt giống tốt. Cô có tinh thần thâu đêm suốt sáng của nhà nghiên cứu khoa học như bọn họ đây.

Bành Trường Phong cũng bị Tô Trà chọc cười, tức giận mở miệng nói: “Cháu vẫn nên trở về sớm đi.”

“Không phải, thầy Bành, cháu nghiêm túc thật, ông sắp xếp cho cháu một chỗ ở ký túc xá, cháu đi lại đây cũng mất hai tiếng, ở lại ký túc xá cháu còn có thể ngủ nhiều thêm hai tiếng nữa.”

Chỉ có thể nói, lý do này của Tô Trà không cách nào phản bác.

Cùng với việc dành ra hai tiếng để đi lại trên đường, không bằng sắp xếp một chỗ ở ký túc xá sẽ thuận tiện hơn.

“Được, về sau nhất định sẽ thu xếp cho cháu."

Tô Trà thấy mục đích của bản thân đã đạt được thì nhanh chóng thu thập đồ rồi chuẩn bị ra về.

Thức đêm nhanh già còn hại sức khỏe, cô phải nhanh chóng trở về tắm rửa, bật hệ thống chăm sóc spa để giải tỏa mệt mỏi.

Nghiên cứu khoa học quan trọng, nhưng mạng chó này cũng quan trọng!

Thời gian sau đó, Tô Trà bận đến trời đất tối sầm, máy bay chiến đấu không người lái yêu cầu cũng cao, hạng mục chip bên này cũng đang trong giai đoạn chuẩn bị, Tô Trà bận như chó, đã hai tháng rồi chưa gọi điện cho cha mẹ.

Bởi vì Tô Trà bận thành ra như vậy, sợ Tô Trà xảy ra chuyện gì nên Cốc Ích còn đặc biệt xin cấp xe ô tô cho Tô Trà, không cần phải loại xe quá cao cấp, xe xịn quá thì lại dễ chướng mắt.

Bây giờ Tô Trà có xe ô tô đi ra ngoài thuận tiện hơn rất nhiều.

Tô Trà thật sự không dứt ra được chút thời gian để liên lạc với người nhà, ban ngày thì quá bận rộn, tan làm đã là lúc nửa đêm, nửa đêm mà gọi điện về còn không phải dọa cha mẹ sợ sao!

Loading...