Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Bá Đạo - Chương 262
Cập nhật lúc: 2025-04-02 13:31:24
Lượt xem: 19
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thật ra phòng của Phó Kiều Kiều rất ngăn nắp, chăn trên giường cũng được gấp gọn gàng thành miếng đậu hũ.
“Cậu gấp được chăn thành như này lợi hại thế.” Tô Trà nhịn không được khen một câu, kiếp trước Tô Trà cũng từng trải qua huấn luyện quân sự nhưng gấp chăn được dạy cũng không giống kiểu của Phó Kiều Kiều.
“Ha ha ha, lợi hại cái gì chứ, tôi chẳng qua là quen tay hay việc, người trong nhà đều làm trong quân đội nên rèn được thói quen nhỏ.”
Lúc hai người đang nói chuyện có tiếng gõ cửa vang lên.
Ngay sau đó ngoài cửa truyền đến tiếng nói của bà nội Phó.
“Kiều Kiều, bà cắt cho các cháu một chút trái cây này.”
“Dạ, bà nội vào đi cửa không đóng ạ.” Kiều Kiều kêu to một câu.
Bà nội Phó ở ngoài đẩy cửa bước vào trên tay bà bê một đĩa táo, bầu không khí trong phòng nháy mắt cũng thoang thoảng mùi hương nhàn nhạt của táo.
“Bà nội, không phải cháu đã đưa bà về phòng rồi sao bà còn đến phòng bếp cắt trái cây?” Phó Kiều Kiều nhịn không được nói một câu xong lại mở miệng nói tiếp: “Lát nữa cháu đi lấy táo cũng được mà.”
Phó Kiều Kiều nói xong đưa tay đỡ lấy đĩa táo, kết quả cô ấy vừa mới duỗi tay ra đã bị bà nội vỗ “bốp” một phát.
Phó Kiều Kiều ngẩng đầu ngước nhìn bà nội.
Nhận thấy ánh mắt của cháu gái bà nội tức giận mở miệng nói: "Đi ra đi, không phải bà cắt cho cháu đâu.”
“Không phải từ trước đến nay cháu thích ăn cả quả sao, đây, cái này là của cháu.” Bà nội Phó nói xong lấy quả táo còn nguyên quả nhét vào tay Phó Kiều Kiều.
Nhìn thấy cảnh này, Tô Trà mỉm cười khúc khích.
Bà nội Phó thật thú vị.
“Nào, Trà Trà, cháu ăn cái này đi.” Bà nội vừa nói vừa đi về phía bàn đặt đĩa táo lên trên đó.
“Dạ cháu cảm ơn.” Tô Trà miệng cười đáp lại bà nội Phó.
Phó Kiều Kiều thấy bà nội thiên vị bất công như vậy, cô ấy cũng không cảm thấy khó chịu, dù sao cô cũng quen ăn thoải mái, quả táo phải gặm nguyên quả mới thích, chứ cô thực sự cũng không quen với cách ăn uống lịch sự nho nhã như thế đâu.
“Đúng rồi, anh cháu đã quay về. Nó đang thay bóng đèn ở bên ngoài, lát nữa Trà Trà về thì bảo nó lái xe đưa cháu đi. Thời gian cũng không còn sớm nữa, con gái đi về nhà một mình trời tối không an toàn cứ để Hành Khanh đưa cháu về đi.”
“Vâng, vậy để anh cháu lái xe đưa về.” Phó Kiều Kiều một chút khách khí cũng không có.
Theo lời bà nói thì anh của cô ấy ở nhà cũng nhàn rỗi không có việc gì làm.
“Được rồi, các cháu nói chuyện tiếp đi, bà đi ra ngoài đây." Bà nội xoay người đi đến cửa còn ngoái lại dặn dò một câu: “Lúc nào đi nhớ báo Hành Khanh một câu là được.”
“Vâng, cháu nhớ rồi bà.” Phó Kiều Kiều gặm táo kêu tiếng răng rắc trả lời lại bà cụ.
"Dạ.” Tô Trà ngoan ngoãn gật đầu.
Trong phòng hai người ăn táo xong rồi bắt đầu học tập, bà cụ Phó ở bên ngoài phòng khách nhìn Phó Hành Khanh đang đứng trên thang thay bóng đèn.
Anh giơ tay lên tháo bóng đèn cũ bị hư xuống dưới sau đó thay bằng bóng đèn mới mua về.
Sau khi thay bóng đèn, phòng khách lập tức trở nên sáng sủa, thân hình cao lớn của Phó Hành Khanh nhảy thẳng từ trên thang xuống, phủi tay cho sạch.
Bà nội thấy Phó Hành Khanh đã làm xong việc thì mở miệng nói:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-262.html.]
"Hành Khanh, chốc nữa bạn của Kiều Kiều ra về thì cháu lái xe đưa người ta về đi, thời buổi này con gái đi về nhà một mình vào buổi tối không an toàn, cháu nghe thấy bà nói chưa, lát nữa cháu đừng có chạy đi đâu đấy?”
Đột nhiên bà nội nghĩ nên dặn dò Phó Hành Khanh một lát nữa đừng có việc gì rồi lại chạy ra ngoài.
“Không có việc gì, cháu ở ngay trong phòng, lát nữa gọi cháu một tiếng là được." Phó Hành Khanh đáp một câu.
“Vậy được rồi, cháu đi rửa tay đi.”
Phó Hành Khanh cất bước đi tới phòng bếp, rửa tay xong quay trở lại ra ngoài thì bà cụ không còn ở phòng khách nữa vì vậy anh đi thẳng một mạch lên tầng hai.
Anh đến hành lang tầng hai, bước chân nhẹ gần như không phát ra tiếng dừng lại trong giây lát, bên tai mơ hồ nghe thấy một giọng nói trong trẻo mềm mại của con gái.
Phó Hành Khanh và Phó Kiều Kiều đều ở phòng trên tầng hai, hai phòng lại còn nằm sát cạnh nhau.
Anh tiếp tục cất bước đi qua phòng của Phó Kiều Kiều, mở cửa phòng mình rồi bước vào trong phòng đóng cửa lại.
Phòng kên kia, Phó Kiều Kiều với Tô Trà đang nói chuyện cũng dừng lại khi nghe thấy tiếng đóng cửa.
“Chắc là anh tôi, phòng anh ấy ngay bên cạnh này nhà ở cũng không cách âm, vậy chúng ta nói nhỏ chút.” Phó Kiều Kiều giải thích một câu.
Tô Trà gật đầu, hạ thấp giọng tiếp tục thảo luận với Phó Kiều Kiều về luận văn.
Phòng bên cạnh, Phó Hành Khanh ngồi thẳng lưng dựa vào ghế, tay anh cầm một cuốn sách về lý luận quân sự, tầm mắt dừng trên trang sách nhưng bên tai lại vẫn mơ hồ nghe thấy tiếng nói chuyện của hai người ở phòng sát vách bên kia.
Nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng đó, tâm trí không tự chủ được xét qua một bóng hình trắng nõn.
Trong phút chốc sắc mặt Phó Hành Khanh tối sầm, qua một lúc lâu mới mới lấy lại được sự tập trung và bắt đầu đọc sách.
Khoảng tầm chín giờ, Phó Kiều Kiều tới gõ cửa phòng gọi Phó Hành Khanh ra ngoài chuẩn bị lái xe đưa Tô Trà về.
Phó Hành Khanh thay quần áo xong mới đi ra ngoài.
“Ơ, anh thay quần áo sao?”
Nghe thấy câu hỏi của Phó Kiều Kiều, bước chân Phó Hành Khanh hơi khựng lại, ngước mắt liếc qua, ánh mắt vô cùng sắc bén.
Gặp phải ánh mắt của anh trai nhà mình, lời Phó Kiều Kiều vốn dĩ muốn nói ra nay lại bị mắc kẹt trong cổ họng.
Sao cô mới hỏi có một câu thôi mà đã tức giận như thế rồi?
Một câu hỏi vừa rồi kia của Phó Kiều Kiều cũng làm cho tầm mắt Tô Trà dừng lại trên người Phó Hành Khanh.
Quả thật là đã thay bộ quần áo mới, trước đó anh mặc quân phục còn bây giờ chuyển sang mặc quần áo thường phục đơn giản, nhìn qua đã bớt đi một hai phần sát khí lạnh lùng.
Dù sao Tô Trà cho rằng người đẹp thì mặc gì cũng đẹp.
Hơn nữa Phó Hành Khanh thuộc loại mặc đồ lên nhìn thì gầy nhưng cởi đồ ra cũng có cơ bắp, vai rộng eo thon chân dài cũng không phải là khen lố.
Có điều người đàn ông đẹp như vậy cũng vẫn không thể thu hút được sự chý ý của Tô Trà, đối với cô mà nói thì học tập và nghiên cứu khoa học thú vị hơn đàn ông nhiều, trong nháy mắt trong đầu Tô Trà lại bắt đầu suy nghĩ về hạng mục dự án con chip.
Hôm nay cô cùng Trầm Trang đã xác nhận bước đầu sơ bộ, hơn nữa Trầm Trang cũng nói, chờ đến khi dự án chip của Tô Trà được ra mắt, cả hai bên sẽ bớt chút thời gian để cùng bớt thời gian để tham gia ký hợp đồng.
“Đi thôi.” Phó Hành Khanh trầm giọng mở miệng, ngay sau đó sải bước về phía trước đi ra ngoài.
Phó Kiều Kiều nhìn động tác của Phó Hành Khanh