Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Bá Đạo - Chương 261

Cập nhật lúc: 2025-04-02 13:31:23
Lượt xem: 20

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5AewPLDZTt

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cuộc nói chuyện sau đó không mấy khả quan, bàn đến chuyện phân chia quản lý, hai người đều có ý kiến riêng.

Nhưng kết quả cuối cùng vẫn tốt, mỗi người nhường một bước, sau khi thương lượng cổ phần, Trầm Trang rất hài lòng vì Tô Tra sẽ không can thiệp vào công việc quản lý, nghĩa là Trầm Trang là người quyết định việc kinh doanh.

Đương nhiên là Tô Trà có quyền can thiệp trong trường hợp đặc biệt.

Cái gọi là công khai tính sổ với anh em ruột, mọi thứ đều đã giải quyết xong. Trầm Trang chỉ cần chờ tin tốt của Tô Trà về con chip.

Trong phòng khách, họ đã nói xong chuyện chính, hai bên nhìn nhau.

Tô Trà mỉm cười để lộ ra má lúm đồng tiền, vui vẻ nói: “Ông chủ Trầm, hợp tác vui vẻ.”

“Hợp tác vui vẻ.” Trầm Tràng cũng cười đáp lại.

Sáu giờ tối, nhà họ Trầm còn chưa bắt đầu ăn tối, Phó Kiều Kiều lập tức chạy sang khi nghe nói Tô Trà đến.

Phó Kiều Kiều là một đứa trẻ trong đại viện, cô đã quen người nhà họ Trầm nên thường xuyên đến đây ăn cơm.

Lúc ăn cơm xong, Phó Kiều Kiều kéo Tô Trà đi, kéo cô đi về hướng sân nhà họ Phó.

“Cô đến đây sao không nói một tiếng, may là tôi tin tức nhanh nhạy, nếu không, thật sự không biết cô đến luôn.”

Hai người đi cạnh nhau, Phó Kiều Kiều nghiêng đầu nhìn Tô Trà.

“Không phải đến bảo cô đi học, sợ gọi điện cô cũng không ở nhà nên tôi qua đây luôn. Tôi định ăn cơm xong mới sang tìm cô, không ngờ cô lại tới đây trước.” Tô Trà cười đáp.

“Ha ha ha, phải rồi, bà nội tôi hai ngày trước còn nhắc tôi dẫn cô về ăn cơm mãi. Tôi chắc chắn bà đã thích cậu rồi, bà thích người thông minh ngoan ngoãn, nói tôi suốt ngày ăn chơi nhảy nhót chẳng giống con gái chút nào.”

“Không phải đâu, tôi thấy cô như này tốt hơn." Tô Trà nói xong còn bổ sung thêm một câu: "Đừng sợ người khác chê bai.”

“Ầy, đúng thật, tôi nói cho cậu biết, con trai trong đại viện này chưa chắc đã đánh thắng tôi.” Nói tới chuyện này, Phó Kiều Kiều ưỡn n.g.ự.c kiêu ngạo.

Hai người vừa đi vừa nói chuyện cho tới khi đến nhà họ Phó, nhưng họ thấy phòng khách tắt đèn, tối đen như mực.

Hơn nữa, cửa chính mở toang, khung cảnh này cho người ta một cảm giác không mấy tốt đẹp.

Phó Kiều Kiều và Tô Trà cùng bước nhanh vào nhà, mò mẫm đi vào trong phòng.

“Hành Khanh, bóng đèn hỏng rồi à? Bà ra ngoài mua cái mới về thử xem nhé.”

Một tiếng nói truyền đến, Phó Kiều Kiều và Tô Trà đều thở phào nhẹ nhõm.

Trong phòng tối đen, giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên.

“Bà nội, để cháu đi.”

Ngay sau đó có tiếng bước chân tới gần, Tô Trà và Phó Kiều Kiều cùng đi vào trong.

Hai bên mặt đối mặt trong bóng tối.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-261.html.]

Tô Trà dừng lại, ngước mắt lên, cô bỗng bắt gặp một đôi mắt sâu thẳm…

“Anh muốn đi ra ngoài ạ?” Phó Kiều Kiều mở lời trước, phá tan bầu không khí trầm mặc đồng thời kéo Tô Trà đi sang một bên.

“Ừ, bóng đèn trong nhà hỏng rồi, anh đi ra ngoài mua cái mới rồi về ngay.”

Trả lời xong, Phó Hành Khanh lướt qua hai người họ rồi rời đi ngay sau đó.

Bà nội Phó ở trong phòng nghe thấy tiếng của cháu gái, trong bóng tối nheo mắt nói vọng về phía Phó Kiều Kiều đang đứng: “Kiều Kiều cháu quay về rồi, bóng đèn trong phòng khách bị hỏng nên anh trai cháu đi ra ngoài mua bóng mới, cháu về phòng trước đi, phòng cháu sáng sủa hơn.”

Bà nội Phó lớn tuổi rồi nên mắt cũng không còn nhìn rõ vì thế bà tưởng là chỉ có Phó Kiều Kiều quay về mà không nhìn thấy người đi bên cạnh Phó Kiều Kiều là Tô Trà.

“Đúng rồi, bà bật đèn phòng bếp lên ít nhiều cũng làm cho phòng khách dính chút ánh sáng.” Bà nội Phó nói xong thì định mò mẫm tìm đường đi sang phòng bếp lại không cẩn thận đụng phải thứ gì đó phát ra tiếng kêu loảng xoảng.

Phó Kiều Kiều nghe thấy động tĩnh thì sốt ruột lo lắng, cô ấy vội mở miệng nói: “Bà nội, bà đừng đi để cháu qua đó bật là được rồi. Trà Trà, cậu đợi tôi một lát.”

Nói xong Phó Kiều Kiều bước nhanh đến phòng bếp, chỉ chốc lát sau đèn phòng bếp đã sáng lên, ánh đèn mờ nhạt cũng chiếu rọi tới phòng khách, lúc bấy giờ bà nội mới phát hiện trong phòng khách còn có một người khác nữa.

Tô Trà đứng cách chỗ bà nội Phó chừng hai đến ba mét, khoảng cách không xa nhưng xem ra bà nội Phó nhìn không rõ lại nheo đôi mắt nhìn kỹ một lúc lâu mới gần như thấy rõ một cô gái xinh đẹp.

“Cháu chào bà, cháu là bạn của Kiều Kiều, cháu tên là Tô Trà ạ.” Tô Trà cười nhẹ mở miệng đáp lại ánh nhìn của bà nội Phó.

Bà nội Phó cũng nở nụ cười nhìn cô gái đáng yêu đang đứng trước mặt rất vừa lòng mình.

Bà nội Phó rất thích các cô gái xinh đẹp rồi lại nhìn dung mạo của cô bé trước mặt này thì thật quá xinh đẹp rồi.

Hơn nữa nhìn cô trông cũng ngoan ngoãn hiểu chuyện không giống mấy đứa cháu gái nhà mình, không phải bướng bỉnh nghịch ngợm thì cũng lạnh lùng vô cảm, nếu không thì là giương đao múa kiếm thật không có một chút dáng vẻ bình thường mà con gái nên có.

“Cháu chính là Trà Trà sao, bà có nghe qua Kiều Kiều nhắc đến cháu mấy lần, hôm nay cuối cùng cũng được nhìn thấy người nhưng sao bà nhìn cháu có chút quen mắt?” Sau đó bà nội Phó lẩm bẩm nói thầm một câu, thật đúng là càng nhìn càng thấy quen.

“Bà nội thấy ai đẹp cũng đều nói là nhìn quen mắt, cháu đưa bà về phòng nghỉ thôi ngoài phòng khách tối đen như mực bà đi cẩn thận không ngã.” Phó Kiều Kiều cười trêu chọc một câu xong đưa tay đỡ lấy bà rồi đưa người về phòng nghỉ ngơi.

Tô Trà đợi ở phòng khách một lúc mới thấy Phó Kiều Kiều trở lại, sau đó hai người đi về phòng của Phó Kiều Kiều.

Mở cửa vào phòng, trong nháy mắt đèn được bật lên Tô Trà bị ánh đèn sáng đột ngột kích thích giơ tay lên che mắt để chắn ánh sáng theo phản xạ.

Nhìn thấy phản ứng của Tô Trà thì Phó Kiều Kiều cười cô.

“Trà Trà, vào đi, cứ thoải mái ngồi nhé, phòng tôi hơi lộn xộn cậu đừng để ý nhé.”

Nghe thấy Phó Kiều Kiều nói vậy Tô Trà bỏ tay xuống, tầm mắt đảo qua xung quanh, cô quan sát phòng của Phó Kiều Kiều.

Nó không phải căn phòng thiếu nữ hường phấn, nội thất trong phòng bài trí rất đơn giản, vách tường bao quanh màu xanh trắng, một cái tủ, một cái bàn, một chiếc giường, chỗ bên kia tủ được bày biện rất nhiều đồ chơi mà không phải là sách.

Phó Kiều Kiều vốn không phải là người thích đọc sách, cô ấy phát hiện tầm mắt Tô Trà đang dừng lại chỗ mấy món đồ chơi mình để trên tủ, sắc mặt Phó Kiều Kiều khó tránh khỏi có chút ngượng ngùng.

“Những cái đó là tôi sưu tầm được từ bé, cậu nhìn cái nhà gỗ được chạm khắc này là cha làm cho tôi, còn có cái xe tăng này, ha ha ha, hơi xấu chút, lúc còn bé tôi tự tay dùng bùn làm, tôi vẫn luôn không nỡ bỏ đi.”

Phó Kiều Kiều giới thiệu qua một lượt các món đồ mà mình cất giữ được, phần lớn đều là đồ chơi, duy nhất chỉ có một thứ liên quan đến học tập đó chính là một cuốn từ điển Trung-Anh được đặt ở trong góc đã tích một lớp bụi dày do anh họ của Phó Kiều Kiều đặc biệt nhờ người từ nước ngoài xách về.

Có điều nhìn tình trạng bị vứt gác xó kia thì cô cũng đoán được chắc hẳn Phó Kiều Kiều không thích cuốn sách này.

Loading...