Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Bá Đạo - Chương 255

Cập nhật lúc: 2025-04-02 13:28:54
Lượt xem: 17

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7KjPjAvqLj

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sau khi nói thẳng về vấn đề, đã đến lúc mọi người bày tỏ ý kiến

của mình.

Dự án máy bay không người lái dùng trong chiến đấu là vô cùng quan trọng và chính quyền cấp trên rất coi trọng nó.

Nếu thành công, đơn vị của họ sẽ được hưởng lợi nhiều nhất.

Mặc dù chung sống hòa bình được ủng hộ, nhưng việc sở hữu vũ khí sẽ mang lại cho họ sức mạnh thực sự để đạt được điều đó.

Nếu họ chỉ nói đến chung sống hòa bình mà không theo kịp vũ khí quân sự, họ sẽ giống như những con cừu bị làm thịt nếu chiến tranh nổ ra.

Do đó, quốc gia hiện rất coi trọng khả năng chiến đấu của quân đội.

Đã không còn là thời chỉ dựa vào vũ khí truyền thống như kiếm dao, khi kẻ thù đang không ngừng nâng cấp vũ khí của chúng.

Họ cũng cần phải đuổi kịp. Cũng không thể đợi đến khi ngươi ta đã vác s.ú.n.g máy hay đại bác thì họ mới đi mượn d.a.o để làm người ta bị thương được đúng không?

Như những gì Tần Phong đã nói trước đó, Phó Hành Khanh thực sự được đề cử, nhưng không phải vì sự an toàn của viện nghiên cứu. Anh được chọn để hỗ trợ công việc của viện.

Danh sách cuối cùng bao gồm Phó Hành Khanh, Tần Phong, đội trưởng và một số người khác chịu trách nhiệm về an ninh của viện nghiên cứu.

Đối với vấn đề an ninh của viện nghiên cứu, Tần Phong và những người khác sẽ tạm thời đến đó vì đội của họ là đội duy nhất có kinh nghiệm đặc biệt về việc này. Nếu có nhiệm vụ khác, họ bàn giao trách nhiệm bảo vệ cho người khác và quay trở lại hoàn thành nhiệm vụ ngay lập tức.

Sau khi cuộc họp kết thúc, Phó Hành Khanh và những người khác rời đi cùng với người lãnh đạo.

Ánh mắt của người lãnh đạo rơi vào anh và ông ta mỉm cười nói: "Hành Khanh, khi anh hợp tác với công việc của viện, hãy đảm bảo thực hiện tốt. Đừng để mọi người nói rằng đơn vị của chúng ta chỉ giỏi rèn luyện thân thể, cho họ thấy đơn vị mình cũng có những thành phần trí thức rất tài ba”.

Phó Hành Khanh là được lãnh đạo đích thân tuyển dụng, và lãnh đạo rất hài lòng với anh với tư cách là một người lính. Đầu tiên, thể lực của anh rất xuất sắc, và anh đã đứng đầu bảng xếp hạng trong các cuộc thi khác nhau trong hai năm qua.

Phó Hành Khanh đã nổi tiếng trong đơn vị nhờ những kỹ năng ấn tượng của mình, và người lãnh đạo đã đặt nhiều kỳ vọng vào anh. Sức mạnh của anh không chỉ là về sức mạnh thể chất, mà còn là khả năng rèn luyện tinh thần và trình độ học vấn rất xuất sắc.

Hơn nữa, người lãnh đạo nhớ đến hồ sơ cá nhân của Phó Hành ghi rằng anh đã giành giải nhất trong một cuộc thi vật lý khi còn học trung học.

"Lãnh đạo cứ yên tâm, tôi đảm bảo sẽ hoàn thành tốt nhiệm vụ!" Phó Hành Khanh nghiêm chào, thể hiện sự lễ phép.

Người lãnh đạo bị sự nghiêm túc của Phó Hành Khanh làm cho giật mình và bật cười, sau đó ông ta vỗ vai anh rồi nói: "Ồ, chúng ta ra ngoài rồi, không cần nghiêm túc như vậy. Nhìn anh trở nên nghiêm túc như vậy, làm sao mà tìm được đối tượng trong tương lai đây?"

Người lãnh đạo nhớ rằng, ban đầu Phó Hành Khanh khá nổi tiếng, các nữ y tá đều bí mật hỏi về anh.

Tuy nhiên, ông ta không biết liệu với thái độ nghiêm túc như của Phó Hành Khanh ở hiện tại thì có khiến những y tá đó sợ hãi hay không.

Lãnh đạo không biết, nhưng Tần Phong biết rõ. Những y tá đó không hề sợ hãi trước khuôn mặt nghiêm túc của Phó Hành Khanh.

Thay vào đó, họ thấy anh rất ấn tượng, đánh giá cao việc anh không tán tỉnh những cô gái xung quanh và có phong thái rất điềm tĩnh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-255.html.]

Tần Phong không khỏi cảm thấy ghen tị khi nghĩ đến sức hút của Phó Hành Khanh đối với phụ nữ.

Bây giờ dự án đã được hoàn thành, cả quân đội và viện nghiên cứu bắt đầu thương lượng trong cùng một ngày. Có rất nhiều sự chuẩn bị cần được thực hiện bởi cả hai bên.

Vào ngày đó, Tô Trà đã dành phần lớn thời gian của mình ở viện nghiên cứu. Cô đã có một cuộc thảo luận dài với Cốc Ích và Chương Hạc Chi về việc phát triển chip.

Cuối cùng đến lúc kết thúc, hai người họ còn lưu luyến không muốn rời.

Trước khi rời đi, Cốc Ích thậm chí còn gợi ý rằng Tô Trà nên giữ một chức vụ tạm thời tại viện nghiên cứu, điều này có trong quy định vì Tô Trà đã tham gia vào dự án và là thành viên của viện.

Nó sẽ không mâu thuẫn với việc học của cô, cô có thể đến thăm viện nghiên cứu và thảo luận về các vấn đề về chip bất cứ khi nào cô rảnh rỗi.

Cốc Ích đã sắp xếp mọi việc một cách ổn thỏa, và khi Tô Trà rời đi, cô đã có giấy chứng nhận công tác.

Cốc Ích đã đề cập rằng Tô Trà có thể sử dụng giấy này vào lần tới khi cô đến viện nghiên cứu, giúp cho việc đi vào thuận tiện hơn.

Hơn nữa, là một phần của viện nghiên cứu, bây giờ Tô Trà sẽ nhận được tiền lương và lợi ích và nhiều thứ khác mà ai cũng phải có.

Khi Tô Trà từ viện nghiên cứu trở về nhà, cô cảm thấy hơi ngỡ ngàng. Cô ra ngoài một lúc mới nhận ra mình bây giờ là người làm công ăn lương?

Tuy nhiên, Tô Trà không có thời gian để suy nghĩ quá nhiều về nó. Sau cuộc thảo luận với Chương Hạc Chi và Cốc Ích, Tô Trà đã nảy ra nhiều ý tưởng trong đầu. Cô cảm thấy rằng bản thân có thể điều chỉnh bản thiết kế chip để hoàn thiện nó hơn nữa.

Vì mải mê làm việc mà cô quên cả thời gian. Đến khi Tô Trà nhận ra thì đã hơn ba giờ sáng.

Sau khi rời khỏi phòng làm việc, Tô Trà cảm thấy đói và… Hơi lo lắng, có cảm giác khá khó chịu.

Cô bước vào phòng khách và vô cùng ngạc nhiên khi thấy thức ăn bày sẵn trên bàn.

Mặc dù đã nguội nhưng Tô Trà vẫn cảm thấy rất vui vẻ trong khoảnh khắc đó.

Đến gần bàn, cô chú ý đến một tờ ghi chú trên đó.

Mặt khác, Trương Huy và Vu Kế Vĩ đang thảo luận một số vấn đề trong dự án với các đồng chí mới tới.

Họ nhấn mạnh tầm quan trọng của việc bí mật bảo vệ Tô Trà, không tùy tiện tiết lộ chức vụ và danh tính, không tiết lộ bất kỳ thông tin nào liên quan đến cô. Nếu có những cá nhân khả nghi đến gần Tô Trà thì phải bắt giữ ngay lập tức và báo cáo với cấp trên.

Đồng thời, họ cũng cần chú ý đến cuộc sống hàng ngày của Tô Trà. Ví dụ, bữa ăn trên bàn trước đó chính là do Trương Huy đặc biệt chuẩn bị cho cô.

Nói tóm lại, họ phải cân nhắc mọi thứ có thể và thậm chí cố gắng cân nhắc những thứ họ không thể.

Ba thành viên mới chăm chú lắng nghe Trương Huy và Vu Kế Vĩ, âm thầm ghi nhớ những điều quan trọng.

Khi họ tham gia nhiệm vụ, họ đã biết rằng mình phải bảo vệ một nhân viên nghiên cứu quan trọng và đã được cho xem thông tin của Tô Trà, ít nhất là những gì họ được phép xem. Đối với những người không được thấy thì hai mắt tối đen không biết gì cả.

"Còn có một việc quan trọng, mục tiêu được bảo vệ của chúng ta thỉnh thoảng có gây ra một chút sát thương quá mức." Trương Huy suy nghĩ một lúc trước khi tìm được từ có thể mô tả nó.

Một vài người trong số họ đã bối rối bởi vì câu nói đó.

Loading...