Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Bá Đạo - Chương 254
Cập nhật lúc: 2025-04-02 13:28:52
Lượt xem: 11
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7KjPjkLZs8
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thật không may, cô thực sự không mang theo nó.
"Giáo sư Chương, em không mang theo, nếu như thầy có hứng thú, lúc nào có thời gian chúng ta có thể thảo luận cụ thể." Tô Trà nói.
"Không mang theo sao? Tiếc ghê. Ngày mai tôi tới tìm em được không?" Chương Hạc Chi đã không thể chờ đợi lâu hơn nữa. Cảm giác giống như giành được một giải thưởng và khẩn trương muốn nhận nó.
"Hả?" Trong mắt Tô Trà lóe lên một tia kinh ngạc, nhìn thấy ánh mắt mong đợi của Chương Hạc Chi, cô mỉm cười nói tiếp: "Được, nhưng chiều mai em có việc bận, nếu có thể thì buổi sáng thầy hãy đến gặp em để lấy bản thiết kế."
Một bên, Cốc Ích, người đang rất bối rối và không thể theo kịp diễn biến của câu chuyện.
Cái gì, cái gì đây?
Con chip?
Bản thiết kế?
Đợi một chút, để ông ta suy nghĩ thấu đáo đã.
Từ cuộc trò chuyện, không khó để nghe rằng Chương Hạc Chi và Tô Trà đã thảo luận về thiết kế chip trên đường đến trước đó, và Tô Trà thậm chí còn vẽ một bản thiết kế.
Bây giờ, Chương Hạc Chi còn muốn lấy thiết kế từ cô?
Đúng vậy, Cốc Ích không có hiểu sai.
"Chương Hạc Chi, khi ông nhận được bản thiết kế vào ngày mai, hãy đưa nó cho tôi xem với. Ồ, và Tô Trà, làm thế nào em lại nghĩ đến việc thiết kế chip?” Sự thay đổi trọng tâm của cô diễn ra quá nhanh. Từ máy bay không người lái đến chip, cô có cần phải chuyển số đột ngột như vậy không?
Hơn nữa, tại sao Chương Hạc Chi lại có vẻ thân với Tô Trà như vậy? Ông già này, ông ta muốn gần quan để được ban lộc!
“Tô Trà, cứ nói đi, tôi cũng tham gia thảo luận một chút.” Cốc Ích chen vào cuộc trò chuyện, còn sẵn tiện liếc Chương Hạc Chi một cái, nhất định không cho ông ta được hưởng một mình.
Trước sự tranh thủ của Cộc Ích, Chương Hạc Chi vẫn bình tĩnh và tỏa ra khí chất uy quyền như muốn nói: chỉ cần bản cung không chết, những kẻ làm phi như ngươi sẽ mãi mãi không phải là đối thủ của ta.
Đột nhiên bị bắt trở thành một ông vua cặn bã khiến Tô Trà không khỏi cảm thấy hơi bối rối. Cô tự hỏi làm thế nào… để đối mặt với tình huống bản thân trở thành người mà hai giáo sư đang cố tranh giành tình cảm đây?!
Hệ thống không nhịn được cười ra tiếng, cảm thấy đây là tình huống khó xử nhất mà kí chủ từng gặp.
So với thái độ điềm tĩnh và ung dung như trước đây thì vẻ bối rối của hiện tại, quá đối lập, đến mức hài hước.
Ba người họ tiếp tục thảo luận. Phải nói rằng những người đi trước quả nhiên là những người đầy kinh nghiệm.
Tô Trà rất ngưỡng mộ họ, bảo sao người ta lại gọi là những người đi trước, bởi vì số con đường có dấu chân của họ còn nhiều hơn số cây cầu mà cô từng đi qua.
Để tích lũy thêm kinh nghiệm thì việc này rất quan trọng.
Rõ ràng con đường nghiên cứu khoa học không phải cứ qua một lần thành công, ngay cả đối với những thiên tài.
Trải qua những thất bại, họ không ngừng tích lũy kinh nghiệm và tiến dần lên trong lĩnh vực nghiên cứu khoa học, ngày càng tiến xa hơn…
Ở bên kia, Phó Kiều Kiều đã về đến nhà.
Ồ, cô ấy đã được anh trai mình, Phó Hành Khanh, đón về. Từ miệng anh trai, cô ấy biết rằng Tô Trà phải ra ngoài có việc gấp.
Có trời mới biết cô ấy đã ngạc nhiên như thế nào khi thấy Phó Hành Khanh lái xe từ đằng sau đến đón mình mà không phải là Tô Trà.
Hôm qua, khi Phó Kiều Kiều muốn hỏi về việc có xe không, thì người ta nói không có thời gian, sao nay tự dưng lại có thời gian?
Ngoài ra, Phó Kiều Kiều cũng rất tò mò về những gì Tô Trà và anh trai cô ấy nói chuyện qua điện thoại.
Cả hai đều không phải là người nói nhiều, vậy cuộc điện thoại có kết thúc trong sự im lặng và khó xử không?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-254.html.]
Tưởng tượng đến cảnh tượng đó, Kiều Kiều không nhìn được cười khúc khích.
Hahaha, buồn cười quá.
Cộc cộc cộc, tiếng bước chân từ cầu thang truyền đến, chỉ thấy Phó Hành Khanh đang mặc quân phục chỉnh tề và đi từ tầng hai đi xuống.
"Em cười cái gì, điên rồi sao?" Anh hỏi khi nhìn thấy cô ấy đứng cười ngây ngô một mình.
"Anh mới điên ấy. Sao anh lại ra ngoài?" Kiều Kiều nhìn anh trai mình, cố gắng hiểu tại sao anh đột nhiên lại có thời gian trong khi trước đó có nói rằng mình không rảnh.
"Ừm, anh có việc phải lo. Bà nội đâu?" Phó Hành Khành chỉnh lại cổ áo và quan sát xung quanh.
"Anh đi ra ngoài có việc gì?" Kiều Kiều hỏi.
“Bà nội về thì nói với bà một tiếng, đêm nay anh không về nhà.”
“Mà bà nội đi ra ngoài làm gì đấy?”
“Bà nói là ra ngoài mua ít đồ, chắc sắp về rồi.” Phó Kiều Kiều xua tay ra hiệu đã biết rồi.
"Ồ, vậy thì tốt. Đừng quên những gì anh đã dặn."
Nói xong, Phó Hành Khanh nhanh chóng rời đi.
Lần này, anh không tự lái xe mà được một chiếc xe quân sự đón ở lối vào khu hộ.
Bên trong xe là hai đồng đội của Phó Hành Khanh, họ đều nhìn về phía anh.
"Hành Khanh, anh đã nghe qua chưa? Đơn vị chúng ta sẽ hợp tác với viện nghiên cứu trong một dự án. Cuộc họp với lãnh đạo của chúng ta liệu có liên quan đến vấn đề này không?" Một trong số hai người cất giọng hỏi.
"Ừ, ba chúng ta sẽ đi họp. Tôi nghĩ lãnh đạo của vẫn chưa quyết định sẽ mang theo ai, nhưng tôi tin rằng cơ hội của anh là lớn nhất, Hành Khanh. Dù sao anh cũng là người có năng lực nhất trong đội của chúng ta, về thể lực hay kiến
thức thì anh đều tốt nhất.” Đồng chí kia nói thêm.
"Có lẽ, chúng ta sẽ không biết chi tiết cụ thể cho đến khi diễn ra cuộc họp." Phó Hành Khanh có biết một số thông tin về vấn đề này, nhưng anh không rõ về tình hình cụ thể. Vì vậy, anh không nói nhiều về nó.
Tần Phong là một trong những đồng đội của Phó Hành Khanh.
Họ là bạn cùng lớp trong học viện quân sự, nhưng anh được quân đội tuyển dụng trong khi anh ta vẫn còn ở lại học viện hơn một năm.
Vài tháng trước, Tần Phong đã vượt qua bài đánh giá và gia nhập đội của Phó Hành Khanh.
Anh ta đã rất ngạc nhiên khi gặp lại anh.
Người nghiêm túc và ít cười trước mặt Tần Phong hoàn toàn khác so với Phó Hành Khanh mà anh ta biết trong học viện quân sự.
Sau vài tháng, Tần Phong mới biết rằng Phó Hành Khanh là người giỏi nhất trong đội, thậm chí còn có năng lực hơn cả đội trưởng.
Tuy nhiên, anh đã không được thăng chức vì không đủ trình độ.
Chỉ có ba người họ tham dự cuộc họp lần này, Phó Hành Khanh, Tần Phong và một người khác, Dương Kiến Cường.
Họ bước vào phòng họp và đợi bên cạnh vì các thành viên khác vẫn chưa đến. Trong lúc đợi lãnh đạo đến, họ ngồi vào chỗ của mình, và các thành viên khác dần dần đến ngay sau đó.
Người lãnh đạo ngồi ở trên cùng và nhìn lướt qua những người khác trước khi phá vỡ sự im lặng.
“Có lẽ mọi người đã nghe sơ qua về một số tin tức nên tôi cũng đi thẳng vào vấn đề. Ở cuộc họp này, chúng ta cần chọn ra một số người chịu trách nhiệm về an ninh của viện nghiên cứu và một số người khác để hợp tác với công việc tại viện.”
“Chúng ta là quân nhân có nhiều kinh nghiệm, lần nay dự án mới của viện nghiên cứu cần đến sự hợp tác với chúng ta, việc tham gia vào dự án mới của viện nghiên cứu là rất quan trọng.Và cuộc họp tập trung vào hai nhiệm vụ này.”