Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Bá Đạo - Chương 250

Cập nhật lúc: 2025-04-02 13:28:44
Lượt xem: 17

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/qVxCAveml

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lại còn nói cô ấy lớn lên giống đàn ông, con gái cao thì làm sao, phạm pháp à?

Tần Mạt sờ sờ chóp mũi, hiển nhiên là biết Phó Kiều Kiều nói đúng, Tần Mạt cũng biết chút ít về Lý Bạch Lộ.

Nhắc đến Lý Bạch Lộ, phải nhắc đến một điều trước tiên, đó là Lý Bạch Lộ là người theo đuổi số một của Phó Hành Khanh. Vài năm trước, mỗi lần Phó Hành Khanh chơi bóng với bọn họ, Lý Bạch Lộ đều chạy tới đưa nước.

Nhưng mà, hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình.

Phó Hành Khanh còn không thèm để người ta vào mắt, thế mà trong hai năm Phó Hành Khanh đi bộ đội, Lý Bạch Lộ còn ngầm hỏi thăm tin tức của Phó Hành Khanh.

Nghĩ đến đây, ánh mắt trêu chọc của Tần Mạt lại rơi xuống người Phó Hành Khanh.

Cảm nhận được ánh mắt của Tần Mạt, Phó Hành Khanh liếc một cái, thản nhiên nói: “Đừng nhìn tôi như vậy.”

“Ha ha, nhìn cậu thì có chuyện gì sao?”

“Tôi còn tưởng cậu có ý với tôi, tởm lắm!” Mặt Phó Hành Khanh không chút thay đổi, đáp trả lại một câu.

“Buồn nôn!”

“Buồn nôn~”

Nghe thấy lời nói của Phó Hành Khanh, Phó Kiều Kiều và Tần Mạt không hẹn mà cùng nhau tỏ vẻ ghét bỏ.

Anh ta mà thích Phó Hành Khanh?

Tần Mạt mà thích anh trai cô?

Buồn nôn, không thể nào, ảo tưởng cũng đẹp lắm, đẹp đến muốn nôn luôn!

Nửa tiếng sau, ba người về tới đại viện.

Có lẽ bị Phó Hành Khanh làm cho buồn nôn, Tần Mạt xuống xe chạy ngay về nhà, không nói hai lời.

Phó Hành Khanh và Phó Kiều Kiều đi vào một đoạn, đến trước một toà nhà rồi dừng lại.

Phó Kiều Kiều lấy chìa khoá ra, mở cửa rồi bước vào nhà.

Trong nhà, một bà lão tóc hoa râm nhìn thấy hai người tiến vào, lập tức đặt đồ vật trong tay xuống.

“Hành Khanh, về rồi hả cháu, sao về mà không gọi điện thoại trước? Hai đứa về cùng nhau thế đã ăn cơm chưa?” Bà cụ tên là Khâu Hinh Di, xuất thân trong một gia đình dòng dõi thư hương, cả người toát ra khí chất của tiểu thư khuê các.

“Bà nội, bọn cháu ăn rồi. Bà lại thêu à, lát nữa ông nội mà nhìn thấy lại bảo bà làm hại mắt đó.” Phó Kiều Kiều cười đáp.

Bà cụ có sở thích như vậy, khi rảnh rỗi thích pha trà và thêu thùa, khi còn trẻ tay nghề thêu thùa của bà cụ nổi tiếng khắp nơi, nhưng giờ tuổi bà đã cao, thêu hoa đau mắt, ông cụ thấy lần nào là nhắc lần đó.

“Bà nội, bà có thể ra ngoài đi dạo một chút.” Phó Hành Khanh cũng khuyên bảo một câu.

Bà cụ cười hớn hở, được cháu trai cháu gái quan tâm nên bà cụ rất vui.

“Được, được, bà biết rồi. Bình thường ông nội các cháu cũng nhắc chuyện này, cha mẹ cháu, còn có chú, bác, thím của cháu cũng nói nữa. Cái này chỉ là sở thích của bà, bà biết chừng mực.”

“Lúc nào bà cũng nói như vậy.” Phó Kiều Kiều bất đắc dĩ nói.

Bà nội đã lớn tuổi rồi, vậy mà càng ngày càng giống con nít, phải có người coi sóc mới biết chừng mực.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-250.html.]

Bà cụ giận dỗi, liếc Phó Kiều Kiều một cái rồi nói lảng sang chuyện khác: “Kiều Kiều, cháu đi chơi với bạn có vui không? Cháu còn dám nói bà, cháu không có việc gì thì cũng ra ngoài chơi với bạn bè đi, đừng có suốt ngày ở nhà múa thương đánh gậy, bà thấy mà đau đầu.”

Nói đến cháu gái lớn lên như vậy, bà cụ cho rằng chuyện này chính là do ông cụ trong nhà, nói hươu nói vượng cái gì mà cường thân kiện thể, giờ thì hay rồi, một đứa thì nhập ngũ, một đứa thì ở nhà múa thương đánh gậy.

Đứa cháu này sau này sẽ như nào đây, bà cụ không hề lo lắng cháu gái mình sẽ bị người ta bắt nạt, chỉ lo lắng cháu rể tương lai sẽ không thể nào tránh được việc bị vợ đánh.

Ây dà, còn đứa cháu trai Phó Hành Khanh này cũng thật là, quanh năm suốt tháng chẳng có mấy ngày về.

Thấy lửa bắt đầu lan sang người mình, Phó Kiều Kiều vội vàng nói: “Bà nội, không phải cháu không có bạn, bạn của cháu rất tốt, chắc chắn có chủ đề chung để nói chuyện với bà, cô ấy thông mình lắm, hơn nữa tính tình cũng hợp ý con.”

“Ồ, có chủ đề chung để nói với bà?” Bà cụ tò mò hỏi.

“Đúng vậy, nhìn qua hai người đều khá lạnh nhạt, nhưng lại đều thông minh, Trà Trà cũng đẹp gái, trắng trắng sạch sẽ, không tinh bà hỏi anh trai đi, anh ấy cũng quen đó.” Phó Kiều Kiều vứt chuyện này sang cho Phó Hành Khanh.

Bà cụ lập tức nhìn về phía Phó Hành Khanh, hỏi: “Hành Khanh, cháu cũng biết sao? Xinh gái không? Ôi, bà thích mấy đứa nhỏ xinh đẹp lắm, Kiều Kiều, lần sau cháu rảnh thì rủ bạn đến gặp bà, tiện thể ăn bữa cơm nhà.”

“Đẹp.” Phó Hành Khanh bình tĩnh trả về một chữ. Cứ như vậy, nụ cười của bà lão giảm bớt vài phần.

Bà có chút hoài nghi tiêu chuẩn “đẹp” có Phó Hành Khanh là như nào, chỉ nói một chữ “đẹp” như vậy, có thật là đẹp không?

Phó Hành Khanh không biết mình đã đắc tội bà cụ ở đâu, nhưng anh cũng nhìn ra bà cụ bắt đầu không vừa mắt anh.

“Bà nội, cháu về phòng đây.” Phó Hành Khanh trầm giọng nói một câu, bước vài bước rồi đi băng băng lên cầu thang, bóng dáng biến mất khỏi tầm mắt bà cụ.

“Mà này, Kiều Kiều, con bé Bạch Lộ kia hôm nay lại tới tìm cháu.”

“Tìm cháu hay là tìm anh cháu? Cháu không thân cô ta, bà nội, lần sau cô ta có tới thì bà nói cô ta đừng tới nữa, chuyện riêng của anh cháu không rõ, hỏi cháu chỉ thấy phiền.” Phó Kiều Kiều đau đầu.

Sao Lý Bạch Lộ này cứ phải thích Phó Hành Khanh mới được vậy? Vừa nhìn thấy Phó Hành Khanh là như biến thành thiếu nữ hoài xuân, trong khi Tô Trà gặp Phó Hành Khanh bình tĩnh biết bao.

“Nói bừa gì đó, anh trai cháu và con bé Bạch Lộ kia không có chuyện gì cả, đừng nói lung tung ảnh hưởng đến thanh danh người ta.” Bà cụ có chút không đồng ý, khiển trách một câu.

Nói đến chuyện này, bà cụ cũng hơi phiền muộn, đứa nhỏ nhà họ Lý này vẻ ngoài rất được, có điều về tính tình… không hợp Phó Hành Khanh.

Bà cụ đã sống gần hết cuộc đời, mắt nhìn cũng tốt, lòng dạ của cô gái nhỏ này liếc mắt một cái là nhìn thấu.

Ở lầu hai, nhân vật chính Phó Hành Khanh lại không thấy gì, sau vài phút đã vọt đi tắm rửa và thay quần áo.

Anh bước đến mép giường rồi ngồi xuống, tiện tay lấy một cuốn sách bên cạnh để đọc.

Dù sao theo đồng hồ sinh học của anh, bây giờ vẫn chưa ngủ được.

Nửa tiếng sau, có tiếng gõ cửa “thịch thịch thịch” vang lên.

Phó Hành Khanh nằm trên giường liếc nhìn cánh cửa, sau đó đặt cuốn sách trong tay lên ngăn củ bên cạnh, đứng dậy đi mở cửa.

Mở cửa ra, anh thấy Phó Kiều Kiều ở bên ngoài.

“Có chuyện gì vậy?” Phó Hành Khanh hỏi.

“Có ạ, ngày mai anh rảnh không, chiều mai lái xe đưa em đến nhà Trà Trà được không?” Phó Kiều Kiều nói, lộ ra một nụ cười nịnh nọt.

“Chiều mai anh có việc, không rảnh, em tự đi đi.” Phó Hành Khanh từ chối không chút do dự.

“Ờ.” Trên mặt Phó Kiều Kiều lộ ra một chút thất vọng, không thể đi ké xe rồi.

Loading...