Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Bá Đạo - Chương 249

Cập nhật lúc: 2025-04-02 13:28:42
Lượt xem: 18

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2Ve9ZZ4P78

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

So với Tần Mạt và Phó Hành Khanh, Tô Trà đương nhiên thân với Trầm Trang hơn. Anh ta từng dẫn cô vào đại viện ăn cơm vài lần, khi cô rời đi cũng là Trầm Trang lái xe chở cô về, đương nhiên là quen thân hơn.

“Hai người quan hệ tốt vậy sao, Tô Trà, nãy giờ cậu không nói nhiều, Phó Hành Khanh cũng không hé răng nửa lời, chỉ có Kiều Kiều nói chuyện với anh, giờ Trầm Trang tới em mới bắt đầu nói.” Tần Mạt bắt đầu mở miệng trêu ghẹo.

“Cái đó là đương nhiên rồi, em gái tôi mà, Tô Trà là con gái nuôi của thím hai tôi đấy." Trầm Trang cười đáp.

Ngay khi Trầm Trang tới, bọn Tô Trà cũng định ở lại thêm chốc lát.

Trầm Trang đến, đề tài nói chuyện cũng phong phú hơn, tuy rằng Phó Hành Khanh và Tô Trà vẫn ít nói như cũ.

Nếu không phải gần đây Trầm Trang bận việc kinh doanh, nhà máy lại xảy ra chút sự cố, thì lúc này đề tài trò chuyện đã nhắm vào anh ta rồi.

Gần đây kinh tế phát triển, doanh nhân cũng ngày càng nhiều, Trầm Trang gần đây đã mở một nhà máy và định làm một mình, thế nhưng ý tưởng thì đầy ắp. sự thật lại tàn khốc.

Nhà máy đã thuê nhân công, bộ phận sản xuất cũng đã sẵn sàng, thế nhưng lại phải mắc kẹt vì thiếu nhân tài.

Dựa theo ý tưởng ban đầu của Trầm Trang, đồ điện gia dụng chắc chắn là một miếng bánh lớn mà ai ai cũng muốn tranh giành.

Cả nước đang mở rộng việc điện khí hoá, nhiều vùng nông thôn đều đã có điện, gần đây Trầm Trang cũng là người đi đầu trong lĩnh vực máy ghi âm trên băng từ và ti vi.

Anh ta cứ nghĩ rằng chắc chắn sẽ có người nước ngoài thành thạo lĩnh vực này, trong nước cũng sẽ có nhãn hiệu quan tâm, cho nên mới muốn thử sức mình.

Đồ điện gia dụng là một món lãi kếch sù, nếu làm thật tốt, chỉ cần gặm một miếng bánh này chắc chắn đã kiếm được rất nhiều tiền.

Nhưng Trầm Trang suy tính chuyện này quá đơn giản, tham gia vào lĩnh vực này, không phải chỉ cần bỏ tiền ra xây một nhà máy là xong chuyện, anh ta còn cần phải có nhân vật đóng vai trò trọng yếu, cần tri thức, cũng cần khối óc thông minh.

Trong khoảng thời gian này, Trầm Trang đã nhờ rất nhiều người giúp đỡ hỏi thăm, tìm đến những phần tử tri thức tốt nghiệp từ các trường danh tiếng, nhưng chân trước vừa mới nghỉ thì chân sau đã có vấn đề, nếu không phải là tài liệu có sai sót thì cũng là bản thiết kế không hợp lý.

Anh ta có thể hiểu giới trí thức thanh cao, người thông minh có chút kiêu ngạo cũng là điều bình thường, thế nhưng bên Trầm Trang cũng phải chịu rất nhiều áp lực.

Đã mấy tháng trôi qua, nhiều người trong nhà máy đều phải trả lương để ăn, thế mà sản phẩm còn chương được thiết kế, vậy thì đến bao giờ sản phẩm hoàn chỉnh mới được tung ra.

Vì lo nghĩ mãi chuyện này, Trầm Trang cũng đã rụng rất nhiều tóc.

Trầm Trang vừa nhắc tới đồ điện, Tô Trà vô thức ngồi thẳng dậy nghe Trầm Trang nói với vẻ mặt nghiêm túc.

Haha, cái này gọi là gì, chính là buồn ngủ lại gặp chiếu manh!

Tô Trà cũng biết một chút về con người Trầm Trang, anh ta thông minh, có đầu óc kinh doanh, sau khi tốt nghiệp tự mình tạo dựng sự nghiệp, nhân phẩm cũng không có vấn đề gì.

Ừm, quả là một nhà đầu tư thích hợp.

“Ôi, việc kinh doanh chính là như vậy, làm ăn kiểu gì mà không gặp phải tình huống như này? Chúng ta bề ngoài thì hào nhoáng nhiều tiền, ra ngoài còn có người giữ xe cho, ai biết có lúc chúng ta cũng phải ra vẻ đáng thương nhờ giúp đỡ, như phòng khiêu vũ này của Lương Tử, lúc đi xin giấy chứng nhận cũng phải mất nửa tháng mới xin được, thật không dễ dàng.” Tần Mạt nói.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-249.html.]

Như mấy người trong vòng tròn này, ai đi ra ngoài cũng bảo trong nhà có quan hệ, làm gì cũng sẽ có người giúp đỡ, nhưng trên thực tế họ lại không muốn dựa dẫm vào gia đình quá nhiều.

Người trẻ tuổi đều muốn bước chân ra đời bằng cách của bản thân, nửa đêm uống rượu đến xuất huyết dạ dày cũng không phải không có.

Nghe hai ông lớn cằn nhằn chuyện kinh doanh, nói một hồi lại chuyển sang hâm mộ Phó Hành Khanh.

Vẫn là vào quân đội tốt hơn, không đấu đá tranh giành, cũng không cần phải xã giao rượu chè bao nhiêu.

Phó Hành Khanh im lặng lắng nghe, đúng là bộ đội không xã giao rượu chè, không đấu đá tranh giành, thế nhưng bộ đội phải đánh đổi mồ hôi và m.á.u cho đất nước, chưa nói đến huấn luyện hằng ngày, mỗi lần đi nhiệm vụ có thể sống sót trở về hay không cũng chưa biết được.

Chỉ riêng những đồng đội của Phó Hành Khanh không thể trở về cũng đủ khiến cho anh im lặng.

Dù sao bọn họ đến cũng chỉ để làm nóng không khí, bọn Tô Trà ngồi thêm khoảng một tiếng nữa, rồi bàn với nhau chuẩn bị về.

Trước khi đi, bọn họ chào bạn bè một tiếng, bọn họ được tiễn đến cửa còn bị đòi lần sau đến chơi, mặc dù ông chủ không biết Tô Trà những vẫn tươi cười nói Tô Trà lần sau đến chơi.

Tô Trà cảm thấy bản thân chắc cũng không có nhiều cơ hội lần sau đến đây nữa, cô thật sự không quen loại việc xã giao như này, cảm thấy ở nhà một mình vui hơn.

Khi bọn họ đến bãi đậu xe, cũng giống như khi họ đến đây, Phó Hành Khanh lái xe chở Tô Trà, Phó Kiều Kiều và Tần Mạt, trừ Tô Trà ra, ba người bọn họ đều phải về đại viện, cho nên bọn họ định chở Tô Trà trở về trước.

Còn về Trầm Trang, vừa ra khỏi cửa đã phải tiếp điện thoại rồi rời đi luôn.

Một tiếng sau, xe dừng lại trước nhà Tô Trà.

Cô mở cửa xe đi xuống, lập tức xoay người đảo mắt nhìn ba người trong xe, cuối cùng nhìn về phía Phó Kiều Kiều.

“Mọi người đi đường cẩn thận.” Tô Trà nói.

“Cô vào nhà đi, lần sau chúng ta lại đi chơi tiếp nhé. À, đúng rồi, còn chuyện luận văn của tôi nữa, mấy ngày nay cô có rảnh không? Ngày mai tôi tới tìm cô được không?” Phó Kiều Kiều nhớ tới chuyện này, bèn nhìn Tô Trà hỏi.

“Chiều mai tôi không có tiết ở nhà, đến lúc đó cô đến đây đi.” Tô Trà cười cười.

“Được, chiều mai tôi qua tìm cô, cô vào nhanh đi, chúng tôi nhìn cô vào rồi mới đi.” Bạn trai Phó Kiều Kiều hùng hổ nói.

“Được, vây mai gặp.” Tô Trà giơ tay vẫy vẫy, sau đó xoay người mở cửa đi vào.

Trong xe, Tần Mạt nhìn bóng lưng Tô Trà biến mất sau cánh cửa, mới quay đầu nhìn về phía Phó Kiều Kiều ngồi ở ghế sau.

“Phó Kiều Kiều, sao em quen Tô Trà được vậy? Hình như quan hệ của hai người còn rất tốt nữa, không phải em không thích loại con gái làm nũng này nhất sao?” Gu thẩm mỹ của anh em nhà họ Phó giống nhau như đúc, đều không thích mấy em gái mềm mại, mỏng manh, ngại phiền.”

“Quen nhau như vậy đó, hơn nữa Tô Trà không phải loại con gái đụng một chút là khóc, kiện cáo này kia; Tô Trà thông minh, dịu dàng, được mọi người yêu mến.” Phó Kiều Kiều vừa nói vừa khoe khoang.

“Thông minh, dịu dàng, được mọi người yên mến, không có tật xấu gì, nhưng người trong đại viện chúng ta cũng có rất nhiều cô gái thông minh, đáng yêu, sao không thấy em chơi với mấy cô ấy? Như con gái nhà họ Lý kìa, xinh gái học giỏi. là con nhà người ta của tất cả bậc cha mẹ trong đại viện đó? Sao em không hoà thuận đi chơi với người ta?”

“Cô ta thì tốt gì chứ, trước mặt thế này sau lưng thế khác.” Phó Kiều Kiều nói như vậy bởi lẽ cô ấy từng nghe Lý Bạch Lộ nói xấu sau lưng cô.

Loading...