Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Bá Đạo - Chương 248

Cập nhật lúc: 2025-04-02 13:28:40
Lượt xem: 19

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7KjPjAvqLj

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hai người vừa nói chuyện vừa bước vào cửa nhà.

Vừa vào cửa đã có người thấy Phó Hành Khanh và Tần Mạt, lập tức tới chào hỏi.

“Phó Hành Khanh, Tần Mạt, hai người đến muộn rồi đó, lát nữa phải phạt vài ly mới được. À đúng rồi, vừa nãy tôi thấy Kiều Kiều dẫn một người bạn vào.” Người đàn ông ra đón hai người vừa cười hì hì vừa nói.

“Vào thôi, vào thôi, nếu không phải có cậu thì có khi bọn tôi cũng không đến đâu, đừng có được voi đòi tiên.” Tần Mạt trả lời một cách quen thuộc, nhìn thoáng qua bên trong rồi hỏi: “Bọn Kiều Kiều đâu rồi?”

“Bên trong đấy, hôm nay người tới khá nhiều, các cậu muốn ăn gì uống gì thì tự vào lấy đi. Tôi bận ở bên này, chắc là không chú ý mấy cậu được rồi.”

“Được rồi, đều là anh em cả mà, chúng tôi tự làm được.” Tần Mạt nói xong bèn đi vào bên trong.

Vào trong, Tần Mạt liếc mắt một cái là thấy được Phó Kiều Kiều và Tô Trà.

Những chỗ khác đều rất nhiều người, chỉ có chỗ của hai cô gái là có hai người.

Thật ra trong đại viện, Phó Kiều Kiều không thân mấy với con gái ở đây, nhưng lại có thể vui đùa bình thường với con trai, cho nên bây giờ, con gái trong đại viện ngồi một bàn, còn hai người Phó Kiều Kiều và Tô Trà lại ngồi một bàn.

Ngồi trên ghế, Phó Kiều Kiều thấy bọn Tần Mạt đang tới gần, nhân lúc hai người kia còn chưa đến nơi, cô ấy bèn nói với Tô Trà: “Trà Trà, tôi thấy hai người anh tôi sắp tới đây rồi, nếu cô không thích thì tôi nói bọn họ ngồi chỗ khác, chúng ta có thể ngồi riêng.”

“Không cần đâu, cứ ngồi cùng nhau đi.” Tô Trà cũng thấy được hai người đang đi tới.

Dù sao Phó Hành Khanh cũng là anh trai của Phó Kiều Kiều, người ta đã đến đây rồi còn bảo người ta chuyển chỗ, vậy thì cũng không hay lắm.

Nghe được câu trả lời của Tô Trà, Phó Kiều Kiều cũng không nói thêm nữa.

Bọn họ chiếm một chỗ khá rộng, ghế dài, ở giữa là một cái bàn với hai ghế hình bán nguyệt hai bên.

Tô Trà ngồi ở trong cùng, Phó Kiều Kiều ngồi bên cạnh cô, Phó Hành Khanh đi đến ngồi bên cạnh Phó Kiều Kiều, Tần Mạt thì ngồi ngoài cùng.

“Sao không dạo quanh đi?” Tần Mạt vừa ngồi xuống đã không nhịn được mà bắt chuyện.

“Em không đi, Trà Trà cũng không đi, tụi em ngồi ở đây kiếm gì đó ăn chút đã.” Nhìn một đám người nhảy nhót trên sàn nhảy, Phó Kiều Kiều cảm thấy vẫn không nên tham gia trò vui này thì hơn.

Tô Trà cũng không có ý tới đây chơi, cô không thích vận động, ngoại trừ nghiên cứu và học tập, Tô Trà cũng chỉ muốn làm một con cá mặn(1) vui vẻ, nằm một chỗ không động đậy gì.

(1) cá mặn: ngụ ý chỉ những con người không làm việc, lười vận động, không có ước mơ và hoài bảo, không muốn đấu tranh hay tranh gì điều gì.

Bốn người ngồi chung với nhau, Tần Mạt và Phó Kiều Kiều thì nói mãi chẳng ngừng, Tô Trà thỉnh thoảng đáp một hai câu, Phó Hành Khanh chỉ ngồi thẳng trên ghế, quý chữ như vàng.

Tất cả mọi người đến hôm nay đều là bạn bè trong một vòng xã giao, hoặc cũng là bạn của bạn bè đến để hâm nóng không khí, ai cũng chăm chăm nhìn vào bàn của Phó Hành Khanh.

Những người ở đây đương nhiên biết Phó Hành Khanh, Tần Mạt và Phó Kiều Kiều, toàn là những nhân vật trẻ tuổi số một số hai của đại viện, thế nhưng họ chưa bao giờ nhìn thấy cô gái trẻ lạ mặt kia.

Mà bọn họ cũng thấy được cô là người được Phó Kiều Kiều đưa vào, dáng vẻ cũng khá xinh đẹp.

Bàn của bọn họ chỉ có bốn người, xem vị trí còn có thể ngồi được vài người nữa, thế nên lập tức có người đến bắt chuyện.

Nhưng chỉ vài phút sau, những người cố ý tiếp cận đều phải quay về chỗ ngồi.

Cũng không còn cách nào cả, tại bàn người ta bảo lát nữa sẽ có người đến.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-248.html.]

Ngồi ở chỗ của mình, Tô Trà đang nhấm nháp miếng trái cây trong tay, nói thật, đối với Tô Trà, những nơi ồn ào náo nhiệt như vậy có chút nhàm chán.

Cô một không khiêu vũ, hai không quen biết những người ở đây, việc duy nhất cô có thể làm là ngồi ăn.

Còn về việc tìm nhà đầu tư, Tô Trà quét mắt một vòng thì tạm thời tìm thấy một ông chủ thích hợp.

Người ta có câu hợp tác đôi bên cùng có lợi, Tô Trà muốn tìm nhà đầu tư cũng là tìm một người có thể nhận được lợi ích trong vụ này, cô không muốn người ta đầu tư xong lại phải gặp rắc rối vì dự án, cái này gọi là hợp tác vui vẻ, vui vẻ mới có thể hợp tác.

“Anh hai, lát nữa anh về hay còn có việc khác?” Phó Kiều Kiều cũng cảm thấy nhàm chán, ăn no xong đang chuẩn bị chuồn đi.

Nghe thấy giọng nói của Phó Kiều Kiều, Phó Hành Khanh quay đầu nhìn sang, ánh mắt không lịch sự lướt qua Tô Trà đang ngồi bên cạnh Phó Kiều Kiều.

Dưới ánh đèn mờ tối, nước da của cô càng thêm trắng nõn, dáng vẻ cắn từng miếng trái cây nhỏ làm anh nhớ đến con mèo sữa nhỏ mà anh từng thấy ở nhà bên cạnh nhà bà nội, tròn tròn nhỏ nhỏ làm người khác chỉ cần nhìn thôi đã thấy mềm mại.

Tô Trà phát hiện có người đang nhìn mình bèn ngước mắt lên, hàng mi nhỏ dày khẽ run lên.

Gần như trong nháy mắt, Phó Hành Khanh liền thu hồi tầm mắt, quay sang nhìn Phó Kiều Kiều.

“Anh về nhà với em.” Giọng nói từ tính trầm thấp của Phó Hành Khanh vang lên.

Giọng nói nghe hay thật đấy, Tô Trà hơi liếc nhìn anh một cái, thầm tự hỏi… vừa nãy là anh đang nhìn cô sao?

Sau khi nhìn chằm chằm Phó Hành Khanh một lúc, Tô Trà thu hồi tầm mắt, bắt đầu nghĩ chuyện khác, ngày mai cô phải ra ngoài mua vài thứ, còn có trong nhà đã hết đồ ăn rồi, cô phải mua thêm ít hoa quả về nữa.

Mặc dù vừa rồi ánh mắt của Tô Trà chỉ dừng lại trên người Phó Hành Khanh trong chốc lát, nhưng vẫn bị Phó Kiều Kiều nhìn thấy.

Có điều nhìn thấy bộ dạng bây giờ như đang đi vào cõi tiên của Tô Trà, cũng không giống như có cảm tình với anh trai mình.

Hai người này, một người thì thờ ơ, một người thì nghiêm túc…

Không hợp nhau, không hợp nhau!

Đúng lúc này, Tần Mạt nhìn thấy Trầm Trang trong đám người, vội vàng đứng lên, vẫy tay về phía bên kia, sau đó gọi một tiếng: “Trầm Trang, bên này.”

Cách đó không xa, Trầm Trang vừa tới đã nhìn thấy bọn Tần Mạt, bèn đi tới hướng bên này.

Đợi Trầm Trang vừa mới ngồi xuống, Tần Mạt đã mở miệng hỏi.

“Sao giờ cậu mới tới? Bọn tôi tới đây cả tiếng rồi, gần đây cậu bận cái gì mà anh em không thấy cậu ló mặt gì cả.”

“Đúng là bận thật, vừa mới xử lí xong một chuyện là chạy tới đây ngay.” Trầm Trang trả lời. đảo mắt rồi dừng lại trên người Tô Trà một lát.

Thấy Tô Trà ở đây, Trầm Trang hơi ngạc nhiên.

“Anh Trầm Trang.” Tô Trà chủ động chào một câu.

Lương Tố là mẹ nuôi của Tô Trà, cũng là thím hai của Trầm Trang, tính vai vế kiểu gì Tô Trà cũng phải gọi Trầm Trang một tiếng anh mới phải phép.

“Ừm, em gây đây thế nào? Lần trước lúc em lên Bắc Kinh, anh tới nhà ga hơi muộn nên không đón em được.” Trầm Trang nói, vẻ mặt rất tự nhiên.

“Lần đó xe lửa đến sớm, thật ra anh Trầm Trang cũng không cần đến đón tụi em đâu, tụi em đều lớn rồi, cũng không lạc đường được.” Tô Trà cười đáp.

Loading...