Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Bá Đạo - Chương 247
Cập nhật lúc: 2025-04-02 13:28:38
Lượt xem: 18
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6AXRsZiZ2P
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mà nhìn khuôn mặt trắng trẻo sạch sẽ này của Tô Trà, Phó Kiều Kiều giờ mới nhận ra rằng dáng vẻ này lại vừa khéo giống mới gu của Tần Mạt!
“Anh Tần Mạt, đây là Tô Trà, bạn em.” Nói xong một câu, cô ấy bèn quay lại nói với Tô Trà: “Trà Trà, đây là bạn của anh tôi, Tần Mạt, còn người đang lái xe là anh tôi, Phó Hành Khanh.”
“Xin chào.” Tô Trà ngẩng đầu, đối diện với anh mắt đánh giá của Tần Mạt mà nói.
“Chào em…”
Tần Mạt còn chưa nói xong, Phó Kiều Kiều đã chen lời.
“Trà Trà, vừa rồi bọn mình nói đến đâu rồi, à đúng rồi, cậu nói nếu có gì không hiểu tôi có thể hỏi cậu, có điều chuyên ngành của chúng ta không giống nhau.”
“Không sao. Tôi có biết một chút về chuyên ngành của cậu, nếu tôi không biết thì cậu cũng có thể hỏi Cận Tùng, tuy rằng hai cậu chuyên ngành khác nhau nhưng thật ra hướng đi giống nhau.”
Tô Trà khẽ cười một tiếng, tiếng cười mềm mại rơi vào tai hai người đàn ông ngồi ở ghế trước.
Nghe Tô Trà nhắc đến Cận Tùng, Phó Kiều Kiều cũng nhớ tới người tên Cận Tùng kia, cô ấy không ngờ rằng dù hai người học khác trường nhưng vẫn trùng hợp cùng một chuyên ngành, đột nhiên cô có một cảm giác xúc động, tưởng như hai người đã cùng lưu lạc nơi tận cùng thế giới.
Có điều nghĩ đến con người Cận Tùng, Phó Kiều Kiều không quá chắc chắn hỏi: “Cậu ấy được không vậy?”
“Không sao đâu, đừng nghĩ cậu ấy là người không đáng tin cậy như vậy, chỉ cần những vấn đề liên quan đến chuyên ngành, đảm bảo cậu ấy sẽ giải đáp được.” Dù sao cũng là người được trường giới thiệu lên đại học, chỉ số thông minh của Cận Tùng chắc chắn không thành vấn đề.
Nghe hai cô gái trò chuyện với nhau, vẻ mặt của Phó Hành Khanh vẫn không thay đổi, nhưng Tần Mạt lại có chút dở khóc dở cười.
Vừa rồi Phó Kiều Kiều chỉ vừa giới thiệu xong là đã kéo ngay Tô Trà nói chuyện khác.
Tần Mạt thấy hành động vừa rồi của Phó Kiều Kiều mà buồn cười, anh ta sao lại không nhìn ra được dáng vẻ chống xói của cô ấy chứ?
Tần Mạt lại không tự mình hiểu mình mà nghĩ: người ta cũng có tệ lắm đâu, không cần phải làm vậy chứ.
“Tô Trà đúng không? Nhìn em quen lắm, chúng ta từng gặp nhau chưa?” Tần Mạt chen vào nói.
“Anh Tần Mạt.” Phó Kiều Kiều liếc mắt, ý tứ cảnh cáo.
Phó Kiều Kiều: anh dám động vào bạn em xem, em đánh gãy chân chó của anh!
Tần Mạt: "...”
“Ây dà, Kiều Kiều à, chúng ta nói chuyện chút đi. Em là em gái Hành Khanh, tức cũng là em gái anh. Bạn của em không phải là bạn của Hành Khanh và anh sao? Ha ha ha, Hành Khanh cậu nói xem?” Tần Mạt nói xong liền nhìn sang Phó Hành Khanh.
Sau đó, Phó Hành Khanh còn không thèm liếc mắt một cái, tiếp tục lạnh mặt lái xe.
Ầy, xấu hổ ghê, Tần Mạt cười gượng hai tiếng, sau đó ngồi ngay ngắn trở lại, quyết định im miệng.
Đúng lúc này, Tô Trà lại mở miệng.
“Từng gặp qua, hai năm trước, ở cổng đại viện từng gặp một lần rồi.”
Cổng đại viện?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-247.html.]
Tần Mạt suy nghĩ, lục loại trong trí nhớ một hồi mới nhớ ra chuyện này.
“À, là em à, bạn học của Trầm Nghiễm đúng không? Hèn gì, anh đã bảo là chúng ta từng gặp nhau mà.” Tần Mạt đang nói chuyện, đột nhiên lại nhớ thêm chuyện gì đó, nói tiếp: “Không phải, còn một lần nữa. Mấy tháng trước, ở quán cơm bên cửa đông ấy, lần đấy còn có Phó Hành Khanh ở đó nữa, mẹ em còn đến chào Hành Khanh, đúng không?”
Tô Trà gật đầu.
Tần Mạt đang nhắc đến lần cô và mẹ ra ngoài ăn cơm tối.
“Ây dà, hèn gì anh cảm thấy em quen lắm, chắc chắn là gặp qua rồi. Có điều lần trước em vẫn để tóc dài, lần này cắt tóc ngắn nên hơi khó nhận ra. Nhưng mà em để tóc ngắn cũng được lắm, nhìn rất hoạt bát.” Nói Tần Mạt biết nói chuyện quả thật không sai, nghe mấy lời này là biết, nói câu nào là dỗ ngọt câu nấy.
Phó Kiều Kiều nhìn về phía ghế trước, trong lòng hơi buồn bực, thật sự quen nhau sao?
Hơn nữa theo lời Tần Mạt nói, Tô Trà còn quen biết anh trai của cô ấy, vậy mà sao lên xe người này còn lạnh nhạt hơn người kia vậy? Không nói ra còn tưởng hai người không biết nhau.
Phó Kiều Kiều phụng phịu nhìn anh trai đang lái xe của mình, rồi nhìn sang vẻ mặt bình tĩnh của Tô Trà.
Có thể cảm thấy được, khí thế của hai người này… không biết phải nói thế nào.
Tần Mạt cũng được tính như là quen từ trước nên tán gẫu với hai cô gái suốt dọc đường, Phó Hành Khanh thì hoàn toàn đối lập, từ lúc đón người tới lúc đến nơi đều hoàn toàn im lặng.
Xe vừa dừng lại, Phó Kiều Kiều lập tức kéo Tô Trà xuống xe, sau đó nói: “Hai người đi đỗ xe đi, tụi em vào trước.” Sau đi rời đi.
Tần Mạt không nhúc nhích gì, ngồi ở ghế phó lái, đợi tới khi Phó Hành Khanh tìm được chỗ đậu xe, Tần Mạt mới mở miệng.
“Hành Khanh, chậc chậc, lần trước ở quán ăn tôi đã nói nhìn rất quen rồi, cậu còn không chịu nhận, không phải cậu đã sớm nhận ra cô gái nhỏ ấy sao?”
Trả lời cho câu hỏi của Tần Mạt chính là một tiếng đóng cửa “bang”, Phó Hành Khanh xuống xe.
Nhìn thấy động tác của Phó Hành Khanh, Tần Mạt cũng xuống xe, chạy đuổi theo.
“Này, Hành Khanh, sao cậu không trả lời, tôi đã nói rồi, làm sao tôi nhớ nhầm được.”
“Tên Tô Trà nhỉ, tên nghe cũng hay nữa.”
“Cậu nói xem, không phải Tô Trà rất có duyên với người trong đại viện như chúng ta à, đầu tiên là Trầm Nghiễm, rồi là Phó Kiều Kiều, hôm nay chúng ta lại đi chơi cùng nhau, vậy là coi như mọi người đều trong vòng bạn bè, đều biết nhau cả rồi.”
“Ê, ê, tôi nói nửa ngày trời, sao cậu không nói gì hết vậy?”
Độc thoại hồi lâu cũng không thấy Phó Hành Khanh lên tiếng, Tần Mạt bèn giơ tay lên định đánh vào vai Phó Hành Khanh, nhưng còn chưa kịp đụng tới đã bị tránh được, vỗ một cái vào không khí.
Phó Hành Khanh ngẩng đầu lên, cuối cùng cũng nói: “Ừ, có quen, không muốn nói cho cậu. Dù sao người ta có đẹp hay không cũng không phải chuyện của cậu, đừng nghĩ đến người ta nữa, hai người không hợp.”
Đúng là quý chữ như vàng, Tần Mạt cười cười, cố ý trêu chọc: “Sao lại không hợp, tôi có gì không tốt chữ, vừa đẹp trai vừa có tiền, mấy cô gái nhỏ thích tôi phải xếp thành hàng dài để tìm tôi kia kìa.”
“À, vậy mà tôi nghe nói có người vừa mới bị tát đấy, đúng là có người xếp hàng tìm cậu, nhưng số người xếp hàng để đánh cậu cũng không ít hơn bao nhiêu đâu.” Phó Hành Khanh liếc mắt nói.
Tần Mạt thấy rõ ý mỉa mai anh ta trong mắt Phó Hành Khanh, ngay lập tức không đồng ý, mở miệng giải thích:
“Chuyện đó là hiểu lầm mà thôi, khi nào về tôi sẽ giải thích cho cậu, nhưng bây giờ cậu phải nói cho tôi biết là ai nói chuyện này với cậu, có phải mấy người không biết xấu hổ kia không? Suốt ngày lấy chuyện của tôi ra cười cợt, để xem sau này tôi có lột da bọn đó ra không.”
Toàn là bạn xấu, không có nổi đứa nào tốt!