Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Bá Đạo - Chương 246

Cập nhật lúc: 2025-04-02 13:28:35
Lượt xem: 20

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6AXRsZiZ2P

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thiếu tiền là một vấn đề lớn, nghiên cứu không chỉ cần sức khỏe, mà còn cần tiền!

Tô Trà đã tiêu hết tiền của mình, ngay cả tiền của hệ thống cũng đã tiêu đi hết hơn phân nửa. Sắp tới thấy chắc lại phải chi tiền. Tô Trà đang nghĩ chắc phải tìm nhà đầu tư.

Khi Tô Trà đang cân nhắc xem ai sẽ phù hợp làm nhà đầu tư cho cô, cô nhận được một cuộc gọi từ Phó Kiều Kiều.

"A lô, Tô Trà, cô đi chơi với tôi nhé, bạn của tôi mới mở tiệm, đi ủng hộ." Giọng nói vui vẻ của Phó Kiều Kiều phát ra từ điện thoại.

Nói thật thì Tô Trà rất thích cô gái như Phó Kiều Kiều, ai lại không thích một cô tiểu thư nhưng tính tình lại bộc trực thẳng thắn như Phó Kiều Kiều chứ?

Vì vậy, khi nghe Phó Kiều Kiều mời cô đi chơi, Tô Trà không nghĩ sẽ từ chối.

Hơn nữa, đi chơi...

Tô Trà tính toán trong đầu, nhanh chóng nghĩ nếu bạn của Phó Kiều Kiều có thể mở cửa hàng, thì có nghĩa là cậu ấy có tiền, và nếu có tiền thì có thể trở thành người đầu tư của cô.

Sau khi suy nghĩ như vậy, Tô Trà đã đồng ý ngay lập tức.

"Được, địa chỉ ở đâu?"

"Địa chỉ, phía bên đường Quảng Phát, cô ở nhà nhé? Đợi tôi, tôi đi đón cô bằng ô tô."

"Được."

"Vậy cô chờ ở nhà, một tiếng nữa tôi tới."

Tô Trà cúp điện thoại, dọn dẹp gọn gàng bàn làm việc hơi lộn xộn, sau đó thay trang phục ra ngoài.

Mặc chiếc áo sơ mi trắng bên trong, cổ áo hơi mở ra, để lộ lên một chút phần da trắng mịn và xương quai xanh.

Quần dài màu đen, đôi chân thon dài, mang vào một đôi giày da nhỏ càng làm cô trông thanh lịch hơn.

Cuối cùng, cô còn mặc thêm một cái áo khoác dài màu đỏ do mẹ may, lập tức che phủ hết vóc dáng hoàn hảo của Tô Trà.

Mặc chiếc áo khoác của mẹ, Tô Trà nghĩ bụng: Đẹp quan trọng, giữ ấm quan trọng hơn.

Ở phía khác, một chiếc xe đang di chuyển trên đường.

Trong xe, Phó Kiều Kiều ngồi ở hàng ghế sau, ghế lái phía trước có một bóng hình thẳng tắp, đôi tay thon dài nắm lấy vô-lăng.

Ánh sáng xuyên qua lớp kính của ô tô chiếu vào, nhẹ nhàng dừng trên khuôn mặt anh tuấn của anh, mũi cao, môi bạc mỏng, mày kiếm mắt sáng, đôi mắt hoa đào lúc này nhìn có phần nghiêm túc.

Ở ghế phụ, trái ngược hoàn toàn, một người ngồi tựa lưng như một con cá chết, như không xương, đặt đâu ngồi đó.

Ở hàng ghế sau cùng, Phó Kiều Kiều liếc nhìn anh trai Phó Hành Khanh phía trước, sau đó lại nhìn sang Tần Mạt ở ghế phụ lái kế bên.

Cô ấy nghe nói Tần Mạt cũng sẽ đến cửa hàng, vì vậy cô ấy gọi điện thoại để nhờ tiện đường đón một người bạn, không ngờ anh trai Phó Hành Khanh cùng Tần Mạt lại đang ở cùng nhau.

Nhìn nét mặt nghiêm túc của anh trai Phó Hành Khanh, Phó Kiều Kiều lo chốc lát nữa Tô Trà thấy sẽ bị dọa sợ.

Hừ, anh trai trước kia thích cười này, từ khi đi bộ đội về đã trở nên lạnh lùng, khó gần như vậy.

"Anh, tại sao anh với anh Tần Mạt lại ở cùng nhau vậy, anh về khi nào thế?" Phó Kiều Kiều không kìm được mà hỏi.

Rõ ràng cô ấy không nghe ai nói là anh trai Phó Hành Khanh sắp về.

"Anh em vừa mới xuống tàu, anh vừa nhận cuộc gọi của anh em thì đã có điện thoại từ em đến rồi." Tần Mạt trả lời một câu.

"À, sao em không biết anh trở về?" Phó Kiều Kiều hỏi tiếp.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-246.html.]

"Anh vừa qua đây chơi một chuyến, dự kiến sẽ không ở lại quá hai ngày." Phó Hành Khanh đáp lại với giọng nặng nề.

"À." Phó Kiều Kiều nhìn ra ngoài thấy cửa hàng Tô Trà ngày càng gần, gần hơn nữa...

Ở cổng, Tô Trà đã đứng đợi bên ngoài, trời còn hơi lạnh, Tô Trà che mặt cẩn thận bằng khăn quàng cổ, che phủ toàn bộ khuôn mặt, chỉ để hai con mắt tròn lấp lánh ló ra bên ngoài.

Trong tầm nhìn của Tô Trà, một chiếc xe giảm tốc chậm chạp, dừng lại gần cô.

Chiếc xe dừng trước mặt Tô Trà, cửa kính hạ xuống...

Xe đậu ngay ngắn ở bên đường, người đàn ông ngồi ở ghế lái nhìn thấy bóng người ở ven đường.

Cửa kính xe hạ xuống, anh ta nhìn thấy một đôi mắt xinh đẹp.

Đôi mắt sáng như sao khẽ lay động, lung linh lấp lánh.

Đứng ở bên này đường, Tô Trà nhìn về phía cửa sổ xe chậm rãi hạ xuống, sau đó bắt gặp một gương mặt hơi quen thuộc.

Trí nhớ nhay chóng lướt qua, Tô Trà nhớ đến một cái tên… Tần Mạt.

Phía Tô Trà đứng là ở bên ghế phó lái, cho nên người đầu tiên Tô Trà nhìn thấy đúng là Tần Mạt.

Còn Phó Hành Khanh ngồi ở trên ghế lái đã nhanh chóng thu hồi tầm mắt, đặt một tay lên vô lăng.

Cùng lúc đó, Tần Mạt đã đánh giá cô gái đang mặc một chiếc áo bông lớn đứng ở bên đường, nói thật, theo kinh nghiệm nhìn người nhiều năm của Tần Mạt, anh ta có thể khẳng định cô gái này chắc chắn là một cô gái xinh đẹp, dù cho giờ đây cô chỉ lộ ra một đôi mắt.

“Trà Trà, lại đây, ngồi ở sau này.”

Giọng nói của Phó Kiều Kiều vang lên, ngay sau đó cửa sau xe cũng được mở ra.

Tô Trà bước đến, sau đó ngồi vào ghế sau.

“Trà Trà, đến nơi thì đi theo tôi, được không?”

“Được.” Tô Trà đáp lời.

Âm thanh trong trẻo vang lên, hai người ở hàng ghế trước nhìn về người ngồi sau thông qua gương chiếu hậu, một người thì bình tĩnh, người kia thì tò mò.

Phó Hành Khanh nhìn chưa tới ba giây đã dời tầm mắt, khởi động xe bắt đầu đi.

Vừa rồi chỉ cần nhìn thấy đôi mắt ấy, anh đã nhận ra cô ngay.

Mặc dù hai người mới gặp nhau hai lần, cũng chưa nói chuyện với nhau được mấy câu, nhưng vừa rồi Phó Hành Khanh chỉ cần một cái liếc mắt là đã nhận ra cô.

Tần Mạt ngồi ở ghế phó lái thích thú mà lắng nghe hai cô gái nhỏ ở ghế sau trò chuyện, giọng bọn họ cực kỳ hay, anh ta càng thêm chắc chắn hai cô gái này sẽ rất xinh đẹp.

Lúc mới lên xe, Tô Trà không tháo khăn quàng cổ ra, bây giờ đã ngồi trong xe được một lát nên cảm thấy hơi nóng, Tô Trà bèn giờ tay, hơi kéo khăn quàng xuống một chút, lộ ra khuôn mặt thanh tú xinh đẹp.

Tần Mạt vẫn luôn chú ý đến động tĩnh ở phía sau, nhìn thấy khuôn mặt của Tô Sát qua kính chiếu hậu liền sửng sốt một chút, vừa nhìn đã thấy quen quen.

Tần Mạt lại nhìn sang Phó Hành Khanh, chỉ thấy Phó Hành Khanh vẫn nhìn thẳng về phía trước, vẻ mặt nghiêm túc như cũ, không nói tiếng nào.

Ồ, từ sau khi nhập ngũ, Tần Mạt cũng không hi vọng gì việc Phó Hành Khanh có thể trở lại thành con người trước đây.

“À thì, Kiều Kiều, đây là bạn của em hả? Giới thiệu chút đi em.” Tần Mạt cắt ngang cuộc trò chuyện của hai cô gái ở đằng sau, tò mò hướng mắt về phía Tô Trà, nên càng ngày càng cảm thấy khuôn mặt này rất quen thuộc.

Phó Kiều Kiều nghe thấy Tần Mạt nói như vậy, phản ứng đầu tiên của cô ấy không phải là giới thiệu mà là nhìn Tần Mạt một cái.

Cô ấy biết rõ tính cách của Tần Mạt này, là kiểu người thích trêu hoa ghẹo nguyệt, số lượng người yêu cũ nếu không phải mười thì ít nhất cũng là tám, lại còn thích loại con gái ỏng ẹo biết làm nũng.

Loading...