Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Bá Đạo - Chương 244

Cập nhật lúc: 2025-04-02 13:28:30
Lượt xem: 23

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2Ve9ZZ4P78

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đối diện với cô gái đang tức giận, Tô Trà nhìn qua Trầm Nghiễm, hỏi: "Vừa rồi tôi có mắng người không?"

Trầm Nghiễm hợp tác trả lời: "Không có."

Làm gì có mắng người, chỉ nói vài câu thôi mà.

Tô Trà nhún vai, mỉm cười, thản nhiên nói tiếp: "Cho nên, đừng bao giờ suy bụng ta ra bụng người."

Suy bụng ta ra bụng người, chứng minh mình có tật giật mình.

Hai cô gái bị Tô Trà và Trầm Nghiễm chọc tức điên, đặc biệt là nhận thấy các ánh mắt từ bốn phía xung quanh, khuôn mặt họ càng trở nên xấu xí hơn.

Phó Kiều Kiều ngồi yên không nói lời nào, cô ấy quyết định nhanh chóng ăn xong bữa tối rồi chuồn về nhà. Hơn nữa cô ấy đã thầm cho hai cô bạn học vào danh sách đen rồi.

Họ thật khác nhau và không phù hợp để làm bạn.

Không thể đối đáp lại Tô Trà, hai cô gái đành phải ngồi trở lại chỗ cũ, hết sức bất mãn.

Không lâu sau, Cận Tùng quay trở lại, đặt m.ô.n.g ngồi xuống đã lập tức nhận ra không khí có gì đó không đúng, dùng ánh mắt dò xét nhìn về phía Trầm Nghiễm.

Đáp lại ánh mắt của Cận Tùng, Trầm Nghiễm cười cười, mở miệng nói: "Không có gì đâu."

Cận Tùng hoàn toàn nghi ngờ, đừng nghĩ cậu ta là đồ ngốc, vừa rồi chắc chắn là đã có chuyện gì.

Tuy nhiên, Tô Trà và Trầm Nghiễm không nói, Cận Tùng cũng không có cách nào.

Khoảng hai mươi phút sau, món ăn đã đến.

Cận Tùng gọi thịt kho tàu, cá om dưa chua, canh gừng cà và một món rau xào.

Cả ba người đều đã quá quen thuộc, khi món ăn được đặt lên bàn, họ đã bắt đầu ăn.

Tô Trà thích ăn thịt, nên khi ăn đã gắp thịt kho tàu và cá om dưa chua nhiều hơn một chút, Tô Trà cũng cảm thấy hơi ngại.

"Ồ, nhìn cách cô ta ăn như chưa từng được ăn thịt vậy, này là được đãi nên ráng ăn cho nhiều hả, nhìn như mấy đứa nghèo kiết hủ lậu."

"Ha ha ha, chắc là gia đình nghèo, cuối cùng cũng bắt được hai người dễ bị lừa, nên cô ta cứ thoải mái ăn thôi."

Hai cô gái vừa nói xong, một bóng hình lập tức hành động.

Chỉ thấy Phó Kiều Kiều đứng lên tại chỗ, sau đó đi vài bước, ngồi xuống bên bàn của Tô Trà.

Phó Kiều Kiều ngẩng đầu, đối diện ba người đang nhìn chằm chằm, cô ấy nói: "Không phiền thì cùng nhau ăn chung nhé?"

"Không, không phiền, chào mừng." Người đầu tiên mở miệng trả lời là Cận Tùng.

Tô Trà cười thân thiện với Phó Kiều Kiều, nhưng nói gì.

Trầm Nghiễm cũng không nói lời nào vì họ đã quen nhau, ăn cùng một bàn không có gì lạ.

Lúc này Phó Kiều Kiều mới thu lại tầm mắt, sau đó đứng dậy, quay lại bàn cũ, cầm ba món ăn trên bàn lấy lại bàn của nhóm Tô Trà.

Hai cô gái nhìn thấy tình huống này, trợn tròn mắt, trên bàn trống không chỉ còn hai bát cơm, làm sao ăn được nữa? Phó Kiều Kiều có ý gì?

"Phó Kiều Kiều, cô làm gì thế?"

"Không làm gì, chỉ là không muốn ăn chung với các cậu nữa, hai món này là mình gọi, nếu muốn ăn, các bạn tự gọi lại, tiền tự mình trả." Chỉ muốn ăn bữa cơm mà cứ càu nhàu, không muốn cho người ta ăn cơm ngon miệng?

Hai cô gái mở to mắt, tức giận đến nỗi nhìn khó coi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-244.html.]

Ăn cái gì nữa, tức đến no rồi, Phó Kiều Kiều là người phe nào vậy, không giúp đỡ họ cũng được, tại sao lại sang bàn bên kia ăn?

Hai cô gái chuẩn bị đi, khi đi ngang qua bàn của Tô Trà, một trong hai không kiềm chế được cảm xúc, phất đưa tay cầm túi, làm như vô tình hất trúng ly trà trước mặt của Tô Trà, chỉ thấy nghe tiếng "loảng xoảng", ly trà đổ, nước trà chảy ra.

Tô Trà nhăn mày, nhìn quần áo dính nước trà, nụ cười trên môi cô nhanh chóng biến mất, toàn thân khí thế bắt đầu thay đổi.

Nâng mắt, ánh mắt sắc bén dừng lại trên người cô gái cầm túi, ánh mắt của cô khiến người khác có cảm giác không thoải mái kèm chột dạ.

"Cô, cô nhìn cái gì, tôi cũng không cố ý làm thế, quần áo này của cô bao nhiêu tiền, tôi đền bù cho cô."

Tô Trà nghe thấy vậy, đôi mi khẽ động.

Ồ dễ thương nha, cô đã từng sống hai đời mà vẫn chưa từng gặp tình huống dùng tiền để đánh người như thế này.

Vậy thì, cô nên nói đền bù bao nhiêu là hợp lý?

Chỉ suy nghĩ ba giây, Tô Trà nói: "Đền bù cũng được, cảm ơn nha, một trăm ba."

Một trăm ba, sao cô không đi cướp luôn đi?

Cô gái lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, bị Tô Trà dùng công phu sư tử ngoạm sợ tới ngây người.

Chỉ là một bộ quần áo, một trăm ba, quần áo cô nạm bằng vàng à?

"Sao vậy, không có tiền hả?" Tô Trà cười khẩy một tiếng, tiếp tục nói: "Không có tiền thì đừng học người ta lấy tiền đè người, tôi không đòi cô, bộ quần áo này là hàng nhập từ nước ngoài, lúc tôi mua cũng không chỉ có một trăm ba đâu."

Cô gái vừa nghe nói nhập từ nước ngoài, khuôn mặt cô ngay lập tức trở nên trắng bệch.

Cô đã nhìn thấy hàng nhập khẩu ở các trung tâm mua sắm, đắt đỏ lắm, một chiếc váy cũng lên đến hàng trăm.

Hơn nữa, nhìn cách Tô Trà nói, dường như không phải nói dối, chiếc áo này khi nhìn kỹ cũng thấy sang trọng, chất liệu cũng có vẻ đắt.

Cô gái cắn môi, khuôn mặt đỏ ửng, đặc biệt là cảm giác ánh mắt của những người xung quanh nhìn về phía cô, cô càng cảm thấy xấu hổ hơn.

"Ồ, tôi không có nhiều tiền, chỉ có ba mươi đồng trên người thôi." Cô gái cố nén thẹn, ngẩng đầu nhìn lên, nói: "Xin lỗi, tôi thật không cố ý."

"Cố ý hay không thì cô tự biết, còn ba mươi thì ba mươi, có lẽ tôi quá tử tế, không thì việc này không dễ giải quyết vậy đâu." Tô Trà không có ý gì khác nhưng cũng phải cho cô ta một bài học.

Cuối cùng, cô gái đưa ba mươi đồng, mặt đỏ như gấc, dưới ánh nhìn chằm chằm của mọi người nói xin lỗi rồi vội kéo đồng bạn chuồn mất.

Cô ta cảm thấy hôm nay coi như mất hết mặt mũi!

Sau khi hai cô gái chạy đi mất, Tô Trà lấy vài tờ giấy khăn từ túi, lau đi chút nước trà bị tràn lên quần áo.

Nhìn thấy hành động của Tô Trà, Phó Kiều Kiều không thể nhịn được hỏi: "Một trăm ba chỉ lấy có ba mươi, cô không bị lỗ sao?"

Nghe Phó Kiều Kiều hỏi, Cận Tùng, Trầm Nghiễm cùng Tô Trà đều nhìn về phía cô.

Cận Tùng: "Ha ha, Phó Kiều Kiều, cô ngây thơ quá."

Trầm Nghiễm: "Bộ quần áo của Tô Trà chắc hơn mười đồng thôi?"

Đừng hỏi tại sao Trầm Nghiễm biết, biết thì biết thôi.

Vì bộ quần áo này do gia đình của Tô Trà làm, chất liệu rất tốt, nhưng chỉ tốn mười mấy đồng tiền vải.

Tục ngữ có câu “người đẹp vì lụa”, người ta mặc quần áo để làm mình xinh đẹp hơn nhưng Tô Trà không giống như vậy, cô mặc gì cũng đẹp, mặc đồ mười đồng cũng có vẻ hào nhoáng như hàng nhập khẩu, không vấn đề gì.

Đáp lại ánh mắt khờ dại của Phó Kiều Kiều, Tô Trà cười, nói: "Bộ quần áo này sau khi giặt lại vẫn có thể mặc, hôm nay tôi kiếm được ba mươi đồng, bữa này tôi mời cả nhà."

Tô Trà đã nói trước rồi, cô không phải người tốt, người ta nói chó cắn một cái, không nên cắn lại. Nhưng làm bánh bao mềm cũng không phải là phong cách của Tô Trà, lúc đầu không phản ứng không có nghĩa là không có chuyện gì.

Loading...