Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Bá Đạo - Chương 242
Cập nhật lúc: 2025-04-02 13:28:26
Lượt xem: 17
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7KjPjkLZs8
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lúc này, mỗi gia đình đều có thể tự mình quét rác, chỉ cần tốn vài phút. So sánh với việc phải bỏ mấy vạn để mua một cục sắt về, điều này rõ ràng là không khả thi.
Việc Tô Trà nghiên cứu robot hút bụi chỉ đơn giản là muốn xem xét cấu trúc dữ liệu và nguyên lý hoạt động của nó.
Việc thiết kế và chế tạo một máy robot hút bụi từ đầu đến cuối là một công việc rất khó khăn, phần cấu trúc bên trong của nó rất phức tạp.
Kết cấu bên trong bao gồm hệ thống di chuyển, hệ thống cảm biến, hệ thống điều khiển, hệ thống quét dọn và hệ thống điện cơ bản nhất, hệ thống mạch điện. Tóm lại, cái này nói thì dễ nhưng làm thì khó.
Hơn nữa, máy robot do Tô Trà làm còn có bộ phận chức năng giọng nói, chỉ riêng việc này đã tiêu tốn rất nhiều thời gian của Tô Trà nhưng cho đến bây giờ, nó chỉ biết một vài câu mà Tô Trà đã lập trình vào.
Khi máy robot này được làm xong, Tô Trà cũng không có ý định để truyền ra ngoài, chỉ thả nó ở trong nhà và tự mình sử dụng. Khi rảnh rỗi, Tô Trà còn có thể tiếp tục cải tiến nó.
Hơn nữa, nếu có ý tưởng gì mới, thì chỉ cần gỡ ra rồi sửa lại thôi.
Đối với việc cài đặt chip vào robot, không thể không khen ngợi hệ thống của Tô Trà. Về mặt này, hệ thống thật sự đã giúp đỡ rất nhiều.
Phải biết rằng để có được con chip này, Tô Trà đã phải khẩn khoản cầu xin hệ thống trong một khoảng thời gian dài, thiếu điều muốn lấy thân báo đáp luôn.
Trước khi lắp đặt con chip được cung cấp bởi hệ thống, Tô Trà đã nghiên cứu kỹ càng.
Nhìn chung, đối với phần con chip robot này thì hệ thống đã giúp cô ấy rất nhiều.
Nếu không phải kiếp trước đã nghe về kiến thức trong lĩnh vực này, sau đó còn có hệ thống giúp đỡ, Tô Trà cũng không có ý tưởng gì chứ đừng nói đến việc cô tự mình làm.
Vừa nghe bé dễ thương này dễ bị hư, Cận Tùng lập tức đặt nó xuống. Kể từ lần trước bị giáo sư Chương đuổi đánh tới bây giờ Cận Tùng vẫn còn thấy ám ảnh.
Nhưng nói gì thì nói, Cận Tùng vẫn rất hứng thú với bé con robot, đặt xuống rồi nhưng vẫn cứ nhìn chằm chằm.
Trong khi đó, Trầm Nghiễm ngồi cạnh Tô Trà, bắt đầu nói về chủ đề khác:
"Trầm Nghiễm, cậu học ở trường thấy thế nào? Nghe nói học y rất vất vả, cậu có cảm giác gì không?" Có lẽ Cận Tùng cảm thấy đã thoả mãn, cậu ta quay sang hướng hai người Tô Trà và Trầm Nghiễm hỏi.
"Cũng được, mệt thì chắc chắn phải mệt rồi, cậu không thấy mệt chắc? Tô Trà chắc cũng chịu nhiều vất vả. Chúng ta cùng nhau học, nhưng từ khi bắt đầu năm học, chúng ta đã bận rộn đến nỗi không có thời gian cùng nhau ăn cơm." Trầm Nghiễm cười đáp lại.
"Đúng vậy, tôi cũng thấy mệt như chó. Ban đầu, khi chọn ngành học, tôi nghĩ chắc chắn chúng ta sẽ thật thoải mái, nhưng khi vào học mới biết, những người đi trước đều là kẻ lừa đảo. Thật là gian nan, tôi còn không có thời gian để đi ngủ."
Cận Tùng học chuyên ngành vật lý, thường xuyên đi theo thầy giáo vào phòng thí nghiệm, ghi lại dữ liệu và kiểm tra dữ liệu, rồi phải nộp một bản báo cáo cho thầy.
Nghe Cận Tùng phàn nàn, cả Tô Trà và Trầm Nghiễm đều không thể nhịn cười.
Lời Cận Tùng nói khiến Tô Trà nhớ đến việc người ta chấm điểm phim trong tương lai, bộ phim dở như hạch mà người ta vẫn đánh giá 5 sao.
Có cảm giác như bị lừa lọt hố.
Ba người nói chuyện cả một buổi chiều, đến tận khi hoàng hôn buông lúc 6 giờ, ba người mới đi ra ngoài.
Vì lo về vấn đề an toàn khi Tô Trà trở về nhà, bọn họ hẹn ở nơi không quá xa nhà cô. May mắn là nơi Tô Trà sống cũng khá sôi động, vì vậy ba người chọn một nhà hàng ở gần để đi ăn tối.
Tô Trà sống ở gần một trường đại học, nên lúc này tiệm cơm cũng có nhiều nhóm năm, nhóm ba sinh viên tới ăn tối.
Khi ba người đi vào nhà hàng đã thu hút sự chú ý của không ít người. Ba người đều là các cô cậu đẹp trai, xinh gái. Trầm Nghiễm lịch lãm, tao nhã, Cận Tùng sáng sủa, tràn đầy năng lượng, Tô Trà nhỏ nhắn xinh đẹp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-242.html.]
Ba người tìm chỗ ngồi xuống, vừa ngồi xuống, hai cô gái ngồi bên cạnh đã nhanh chóng liếc mắt nhìn ba người.
Trầm Nghiễm cùng Cận Tùng đã quá quen với việc này.
Nhưng Tô Trà ngồi cạnh hai người cứ có cảm giác như bị gai đâm. Những ánh mắt nhìn chằm chằm đó làm cô muốn biến mất ngay lập tức.
"Tôi thấy chỗ này rất đông đúc, tôi đi gọi món cho, hai cậu cứ ngồi đó đi." Cận Tùng nói xong, đảo mắt nhìn xung quanh, cửa hàng khá đông người, dường như chủ cửa hàng bận quá không có thời gian lại đây để gọi món.
"Vậy được, cậu đi đi." Trầm Nghiễm đáp lại một câu.
"Ừ, chúng tớ thích ăn cay, cậu chú ý gọi món nhé." Tô Trà cũng trả lời.
"Được, đừng lo, chúng ta là bạn bè nhiều năm vậy rồi, tớ chẳng lẽ lại không nhớ rõ các cậu thích ăn gì."
Cận Tùng còn chưa nói xong, đột nhiên mắt cậu ta trừng lớn nhìn về một hướng.
Nhận ra sự khác thường của Cận Tùng, Tô Trà và Trầm Nghiễm cùng nhìn theo hướng cậu ta nhìn.
Ngay lập tức, họ nhìn thấy một hình dáng oai hùng hiên ngang, là Phó Kiều Kiều, người đã gặp lần trước.
Phó Kiều Kiều đang cúi đầu nhìn gì đó. Có lẽ là cảm nhận được ánh mắt của ba người, Phó Kiều Kiều ngẩng đầu lên thì thấy nhóm của Tô Trà.
Phó Kiều Kiều nhớ ra họ, nhưng phải quá thân quen nên cô ấy chỉ cười nhẹ xã giao rồi tiếp tục đi.
"Kiều Kiều, ở đây nè!" Hai cô gái ở bàn bên cạnh hô lên, sau đó cười tươi vẫy tay gọi.
Thật tình cờ họ ngồi ngay cạnh nhau.
Ngay lúc Phó Kiều Kiều đi đến trước mặt Cận Tùng, Cận Tùng chủ động nói:
"Chào cô, Phó Kiều Kiều, còn nhớ tôi không? Lần trước bắt tên trộm ấy, ôi, tôi quên tự giới thiệu, tôi tên là Cận Tùng, Cận ghép từ bộ Cách và bộ Cân, Tùng trong cây tùng."
"À, còn có, đây là hai người bạn của tôi, Tô Trà và Trầm Nghiễm."
Nhìn Cận Tùng tự nhiên như vậy, Tô Trà thật khâm phục, đúng là con người ai cũng chơi được trong truyền thuyết.
Nhìn ngoài không biết nhìn vào lại cứ tưởng Cận Tùng đã thân quen với người ta lắm rồi, nhưng thật ra chỉ vừa gặp một lần mà nói chuyện không quá hai câu.
Cận Tùng từ trước đến nay da mặt rõ là rất dày, Tô Trà cảm thấy hơi giống đồng chí cha Tô Thắng Dân.
Phó Kiều Kiều thấy Cận Tùng tự nhiên như không cũng có chút ngỡ ngàng, mất một lúc mới khôi phục tinh thần, mở miệng nói:
"Ồ, chào các cậu."
Nói xong, vòng qua Cận Tùng đang chắn đường rồi đi thẳng.
Nhìn thấy Phó Kiều Kiều bộc lộ sự lạnh nhạt, Cận Tùng không cảm thấy thất vọng, chỉ nhìn cô ngồi xuống bên cạnh bàn của họ.
Cận Tùng rất thích Phó Kiều Kiều, cô ấy tác phong mạnh mẽ hiên ngang.
Nhìn Phó Kiều Kiều ngồi xuống, Cận Tùng cười rồi xoay người chạy bên quầy đặt món với chủ quán.