Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Bá Đạo - Chương 240

Cập nhật lúc: 2025-04-02 13:27:37
Lượt xem: 17

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7KjPjAvqLj

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tô Thắng Dân: c.h.ế.t lặng!

Đồng chí Vương Tú Mi, quá đáng rồi đó!

Bà làm người tốt còn tôi đóng vai người xấu, thủ đoạn cũng ghê gớm thật!

Bắt gặp ánh mắt của Tô Thắng Dân, Vương Tú Mi không nói gì, xoay người đi vào bếp.

Tô Thắg Dân cũng đi theo, nói: “Vợ, em đừng làm vậy nữa, em ở với anh lâu như vậy sao em lại hắt nước bẩn cho anh? Em thì không sao, anh là chồng em, em lừa gạt anh như vậy, lương tâm em không cắn rứt sao?”

“Không cắn rứt, đi rửa củ cải đi, tôi đi nấu cơm.” Vương Tú Mi liếc mắt nhìn ông, ý tứ rất rõ ràng: Nói tiếp đi, dám nói nữa tối nay tôi cho anh ngủ ngoài phòng khách!

Chậc, Tô Thắng Dân hiểu được một sự thật không thể thay đổi, đó là không bao giờ được nói lý lẽ với phụ nữ, không nói được đâu!

Bên này Tô Trà bận việc, bên kia Vương Quyên cũng bận việc khác.

Buổi chiều, sau khi Vương Quyên hứa với gia đình nhà mẹ sẽ cho người ở lại, chưa tới hai tiếng mà nhà họ Vương đã thu dọn đồ đạc xong, thậm chí còn nói Vương Quyên kêu người làm ở lại, cửa hàng xưởng tiếp tục làm việc.

Tất cả những việc trước đây từng được Tô Vận phụ trách đều rơi vào tay nhà họ Vương, người nhà này vui mừng đến phát điên lên được.

Giỏi thật, ban đầu họ chỉ nghĩ Tô Vận giàu có, nhưng không ngờ giàu có đến như vậy, kiểm tra sổ sách của xưởng này, tiền kiếm được trong một ngày không khỏi khiến người khác đỏ mắt ghen tị.

Người nhà họ Vương quản lý không tốt, dù sao bọn họ cũng cho rằng để người làm trở về làm việc là được, người làm có thể làm ra sản phẩm, mà có thể làm ra sản phẩm là sẽ có tiền trong sổ sách.

Bọn họ thậm chí còn không quan tâm đến vấn đề vệ sinh, nhưng thật ra Vương Quyên vẫn còn nhớ rất rõ Tô Vận từng căn dặn tầm quan trọng của việc vệ sinh.

Vậy nên khi bà ta nhìn thấy miếng thịt nhỏ rơi xuống đất trong giờ làm thêm vào ban đêm, Vương Quyên không hề nói gì khi nhìn thấy nhân viên đặt sang một bên định vứt đi. Thế nhưng điều này lại làm cho chị dâu nhà họ Vương có ý kiến.

Đây là thịt đó, rớt xuống sàn thì rửa lại là sạch sẽ rồi. Mua thịt đương nhiên tốn tiền nên bà Vương tự tay cho vào nước rửa hai lần rồi bảo nhân viên tiếp tục làm thịt.

Vương Quyên nói vài câu còn bị chị dâu nhà họ Vương nói lý trở lại, cái gì mà đều là thường dân, không được quên gốc gác, phải biết tiết kiệm, vân vân…

Vương Quyên không mồm mép bằng chị dâu nhà họ Vương, cuối cùng đành im lặng không nói nữa.

Mà ở Cục Công an, Tô Vận vẫn còn chờ tin tức, không hề hay biết những thứ thuộc về mình đã bị nhà họ Vương chiếm đoạt.

Đối với việc Tô Trà đồng ý hoà giải, trong lòng Tô Vận cũng biết là không có khả năng, Tô Trà là một người tàn nhẫn, bình thường im lặng tỏ vẻ ngoan ngoãn hiểu chuyện như lúc nhỏ, nhưng Tô Vận vẫn luôn cho rằng chó cắn là chó không sủa, Tô Trà chính là loại người này.

Có điều, Tô Vận vẫn có chút kì vọng, biết đâu chuyện này sẽ có một bước ngoặt bất ngờ?

Bị nhốt trong này, Tô Vận vẫn luôn nghĩ về Khương Triều Dương, cô ta cảm thấy hơi hối hận, nếu cô ta biết Khương Triều Dương có tình cảm với Tô Trà, thì cô ta đã không mềm lòng buông tha Tô Trà khi cô ta sống lại.

Nếu bây giờ không có Tô Trà, vậy thì hiện tại người mà mọi người trong thôn ca ngợi vẫn là Tô Vận. cô sẽ là vinh quang của thôn Thanh Sơn, sau đó cô sẽ cưới Khương Triều Dương trong ánh mắt hâm mộ của người khác.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-240.html.]

Đúng vậy, hẳn là như vậy mới đúng.

Có lẽ là do ban ngày nghĩ gì thì ban đêm sẽ mơ thấy điều đó, tối hôm đó Tô Vận mơ một giấc mơ.

Trong mơ, cô ta gả cho Khương Triều Dương, đi theo đoàn quân của Khương Triều Dương, sống đời an lành, sinh con đẻ cái, mặc dù cũng sẽ có lúc khắc khẩu với Khương Triều Dương, nhưng vẫn là cùng nhau chung sống cả đời…

“Ha ha ha…”

Xung quanh rất lạnh, nhưng Tô Vận vẫn nằm đó, cười to trong mộng mị.

Người bên cạnh nhìn thấy bộ dạng này của Tô Vận, lập tức mắng một câu “Đồ điên”!

Phán quyết cuối cùng của Tô Vận được đưa ra, cô ta bị kết án ba năm tù giam, Tô Vận nghe xong phán quyết mà bàng hoàng đứng lên.

Ba năm tù giam, đây không chỉ là mất ba năm của Tô Vận, mà còn là mất ba năm thời gian ở gần Khương Triều Dương, người làm cô ta cố chấp hướng đến trong cả hai kiếp.

Mất rồi, mọi thứ đã mất thật rồi! Đối với Tô Vận, Khương Triều Dương là tất cả những gì cô có sau khi sống lại.

Thật ra, người ngoài cuộc đều thấy Tô Vận sau khi sống lại có thể tự thân sống tốt, nhưng cô ta vẫn cố tình đi tới bước đường cùng này.

Có lẽ đây gọi là thứ quý giá nhất là thứ không thể có được. Đời trước Tô Vận bỏ lỡ Khương Triều Dương nên đời này cô ta mới cố chấp như vậy.

Có lẽ trong lòng cô ta không có cái gọi là tự tin vào bản thân mình, cho nên chuyện xảy ra trong kiếp trước đã làm cho suy nghĩ này bén rễ trong đầu cô ta, rằng: chỉ có nắm chặt Khương Triều Dương, cô ta mới có thể thay đổi mọi thứ.

Cô ta chưa bao giờ nghĩ tới việc cô thật sự yêu Khương Triều Dương, hay chỉ là suy nghĩ theo bản năng muốn thay đổi đời mình thông qua Khương Triều Dương.

Trên đời này, làm gì có ai thiếu một người là không thể sống nổi, giống như hiện tại, dù giữa cô ta và Khương Triều Dương đã không còn khả năng nào nữa, cô ta vẫn không muốn chết.

Khó có thể có cơ hội sống lại như vậy, cô ta không muốn kết cục thảm hại như này, ít nhất cô ta còn có tiền, có sản nghiệp, chờ ba năm nữa cô ta ra tù, rồi sẽ sống một cuộc đời tốt hơn…

Ba người đàn ông thông đồng với Tô Vận cũng bị kết án, thậm chí cả người phụ nữ tung tin đồn cũng bị bắt giam mười lăm ngày. Có điều, nếu có người trong nhà đến đón trong thời gian mười lăm ngày này, thì cô ta sẽ được thả về.

Nhưng mà người trong nhà của người phụ nữ này ghét bỏ cô ta đã làm ra chuyện đáng xấu hổ như vậy.

Hơn nữa cũng không muốn đến đồn cảnh sát đón con gái vì một việc như vậy, dẫn đến việc người phụ nữ bị giam giữ trong đồn cảnh sát hết mười lăm ngày.

Điều kiện sống trong này không quá tốt, người phụ nữ lại chịu quá nhiều áp lực tâm lý, bị gia đình phớt lờ, người phụ nữ thất thần bước ra khỏi đồn cảnh sát.

Mọi chuyện đã đi đến hồi kết, việc xử lý này đã làm hài lòng cấp trên, với thân phận là đối tượng bảo vệ của quốc gia của Tô Trà, mọi việc xung quanh cô đều phải được xử lý cẩn thận.

Nhiều người cảm thấy thương xót cho hình phạt của Tô Vận, tuổi trẻ như vậy đã phải vào tù, cho dù sau này ra tù, cả đời này xem như là đã bị huỷ hoại mất rồi.

Trong nháy mắt, đã đến thời gian khai giảng trong năm, ba người Tô Trà, Trầm Nghiễm và Cận Tùng thu dọn đồ đạc sẵn sàng lên đường.

Lần này, ba người không mang theo quá nhiều hành lý, ngoại trừ những thứ cần thiết, những thứ còn lại đều để người nhà gửi bưu điện tới sau.

Loading...