Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Bá Đạo - Chương 239
Cập nhật lúc: 2025-04-02 13:27:35
Lượt xem: 11
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6AXRsZiZ2P
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đây là phong bao lì xì năm mới mà Lương Tố cho cô, không cần nhìn vào trong, chỉ cần sờ độ dày là biết bên trong có rất nhiều tiền.
Lương Tố cho rất nhiều, mà về nhà Vương Tú Mi cũng lì xì nhiều không kém. Giờ đây trong nhà ăn nên làm ra, cho nên Vương Tú Mi đối xử với mọi người rất hào phóng. Hơn nữa nhà khác cho nhiều như vậy, thì làm sao bà có thể cho ít hơn được?
Ở một bên khá, sau khi nhà họ Tô đi rồi, Lương Tố mới thuận miệng hỏi con trai một tiếng, nghe thấy số tiền lì xì lớn như vậy cũng rất kinh ngạc, tiền trong phong bao còn nhiều hơn tiền Lương Tố lì xì nữa.
Hai gia đình đều có quan hệ tốt nên Lương Tố cũng không khách sáo muốn trả tiền sòng phẳng này kia, thế nhưng trong đầu cũng âm thầm tính toán chuẩn bị thêm một ít đồ vật chuẩn bị cho Tô Trà sắp lên Bắc Kinh.
_____
Trong phòng, giờ đây Tô Trà đã thay ra một bộ áo ngủ nhẹ nhàng, chất liệu cotton nguyên chất thoải mái, có điều màu sắc hơi sặc sỡ.
Bộ đồ ngủ này do chính tay Vương Tú Mi làm, trang trí bằng những hoa văn màu đỏ tươi.
Nói thật, Tô Trà cảm thấy có chút bất đắc dĩ, từ khi cô nói thích màu đỏ, mỗi lần mẹ may quần áo cho cô đều liên quan đến màu đỏ, nào là hoa thêu màu đỏ, vải vóc màu đỏ, nào là xanh đỏ đan xen. Mỗi lần mặc những bộ quần áo này, Tô Trà không khỏi cảm thấy bản thân cũng có gu thẩm mỹ độc lạ.
Giống như hiện tại, cô đang mặc một bộ đồ ngủ có vải màu đỏ tươi, nhưng lại không thấy có gì bất thường, ngược lại còn cảm thấy bản thân mặc bộ này khá đẹp!
Đúng vậy, sự thay đổi thẩm mỹ này thật sự quá khó hiểu…
Lần trước xem phim ở trong thôn, Tô Trà bỗng dưng cảm thấy hứng thú với TV, nhưng dù sao Tô Trà cũng không phải là người chuyên nghiệp trong lĩnh vực này, mấy hôm nay cô đọc không ít sách chuyên môn, trong đầu cũng dần nghĩ ra ý tưởng đại khái.
Tuy nhiên, thời đại này điều kiện còn có hạn, ti vi tốt đều là hàng được nhập từ nước ngoài, tất nhiên cũng có ti vi hãng Trung Quốc nhưng công nghệ còn hạn chế, chất lượng không bằng các hãng lớn của nước ngoài.
Muốn hiểu biết được về một đồ vật nào đó, trước tiên phải biết được cấu tạo cơ bản của nó.
Nhìn bên ngoài, ti vi giống như một chiếc hộp lớn, bên trong có một số linh kiện và mạch điện, tuy nhiên còn một bộ phận rất quan trọng trong ti vi mà rất dễ bị bỏ qua, đó là con chip.
Chip cho thế hệ tương lai cũng là một chủ đề nghiên cứu lớn của các nhà khoa học, khi Tô Trà còn học đại học ở kiếp trước, cô đã được học qua những kiến thức này.
Nhờ có những kiến thức từ kiếp trước, đối với lĩnh vực này, Tô Trà cũng được xem như là có ưu thế hơn so với người bình thường.
Có lẽ một số người không biết rằng, ti vi cũng cần con chip, và hiệu suất của con chip ảnh hưởng rất lớn đến hoạt động của ti vi.
Những thứ như chất lượng hình ảnh, hiệu ứng âm thanh, tốc độ điều khiển, chức năng giải mã, vân vân… đều do con chip điều khiển và đưa ra chỉ thị.
Chip trong ti vi giống như bộ não của con người, đưa ra nhiều mệnh lệnh khác nhau.
Đồng thời, chức năng giải mã của chip càng tốt thì hiệu ứng của TV cũng sẽ càng tốt.
Ti vi đời nào cũng cần phải nhận tín hiệu, đây cũng là một phần rất quan trọng.
Sắp xếp lại những suy nghĩ trong đầu, Tô Trà xoa xoa mi tâm, chuẩn bị bắt đầu làm việc.
Cô lấy ra một cuốn vở và một cây bút, ghi lại những thứ quan trọng cần nhớ, chẳng hạn như chip, mạch điện, và các phần khởi động liên quan đến nguồn điện.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-239.html.]
Chỉ chốc lát sau, cuốn sổ trắng của Tô Trà đã đầy chữ.
Lật trang sau, tiếp tục viết.
Làm việc hơn một tiếng đồng hồ, cô dừng bút, cầm cốc nước bên cạnh hớp một ngụm để làm dịu cổ họng, sau đó vùi đầu tiếp tục viết.
Có câu nói, làm việc gì cũng cần trả giá bằng nỗ lực, mặc dù Tô Trà đã tận dụng được những gì mình học từ đời trước, nhưng Tô Trà hiện tại vẫn cần trả giá bằng cố gắng như xưa.
Thời đại này không giống với thời đại ở kiếp trước, điều kiện không giống nhau, tài liệu tìm ra cũng khác nhau, có nhiều chuyện cần phải cân nhắc, phải tính toán cho mỗi bước đi.
Viết xong một số ghi chú, cô để vở sang một bên, rút ra một xấp giấy trắng từ ngăn bàn, thay một cây bút chì khác, bắt đầu thiết kế.
Từ thiết kế nội thất đến ngoại thất, động tác cực kỳ lưu loát, so với viết ghi chú khi nãy, tốc độ vẽ của Tô Trà còn nhanh hơn nhiều, cô không cần thước vẽ, tuỳ tiện vung tay cũng phác ra được tỷ lệ hoàn hảo.
Thời gian chậm rãi trôi, trên mặt bàn của Tô Trà càng ngày càng có nhiều bản thiết kế, đương nhiên, bản thiết kế sai lệch hoặc bị loại bỏ cũng bị ném thành một đống trên mặt đất.
Mặt trời ban chiều ngả về phía tây, những đám mây lập lờ nơi đường chân trời dần dần bị nhuộm thành màu đỏ, mặt trời dần khuất bóng, màn đêm bao trùm cả không gian.
Trong sân, Vương Tú Mi liếc mắt nhìn phòng con gái, thấy vẫn sáng đèn, liền kéo Tô Thắng Dân lại, thầm nói:
“Tô Thắng Dân, anh gọi con gái một tiếng đi, bảo con bé đừng để bản thân quá mệt mỏi, cả ngày nó chưa ra khỏi phòng rồi, dễ bị hư mắt lắm.”
“Sao em không tự gọi đi?” Tô Thắng Dân nghi ngờ, nhìn chằm chằm Vương Tú Mi, luôn cảm thấy chuyện này có gì đó không ổn.
“Không phải bây giờ em phải làm bữa tối sao? Nếu không anh vào bếp mà nấu, em vào nói chuyện với con gái?” Vương Tú Mi bình tĩnh hỏi lại một câu, vừa nói chuyện vừa nhấc chân đi về phòng Tô Trà.
Nhìn thấy động tác của Vương Tú Mi, Tô Thắng Dân vội vàng duỗi tay cản bà lại, rồi nói: “Vợ, để anh đi, để anh đi, chuyện nhỏ như vậy sao có thể để em đi chứ?”
Ông không biết nấu ăn, cùng lắm là giúp nhóm lửa, cắt đồ ăn, bưng chén đĩa các thứ, dù ông có muốn nấu ăn đi chăng nữa, ông dám nấu cũng không ai dám ăn.
Nhìn thấy Tô Thắng Dân đi về phòng con gái, Vương Tú Mi âm thầm nhếch khoé miệng, cũng không chạy đến phòng bếp ngay mà vểnh tai lên nghe động tĩnh.
Đến trước cửa phòng con gái, Tô Thắng Dân nâng tay gõ gõ cửa.
Ban đầu không có động tĩnh gì, trong phòng Tô Trà chỉ có sự im lặng.
Tô Thắng Dân giơ tay gõ cửa lần nữa, nói: “Con gái, con ở trong phòng cả ngày rồi, ra ngoài nghỉ ngơi một lát đi con, đừng để mỏi mắt.”
Lần này, Tô Trà ở trong phòng đã đáp lại.
“Cha, không sao đâu, con sắp xong rồi.”
Nghe thấy lời nói của con gái, Tô Thắng Dân còn chưa kịp nói gì mà Vương Tú Mi đã vội nói.
“Con gái à, không có việc gì đâu, con làm xong rồi hẳn ra ngoài, không cần vội. Cha của con cũng thật là, mỗi ngày ngoại trừ cằn nhằn cũng chỉ biết cằn nhằn. Con gái à, cha mẹ không vội, mẹ chỉ vừa nấu cơm thôi, mẹ làm món sườn xào chua ngọt con thích nhất, lát nữa con xong việc thì xuống ăn nhé.”