Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Bá Đạo - Chương 237

Cập nhật lúc: 2025-04-02 13:27:31
Lượt xem: 28

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5AewPLDZTt

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sắc mặt của Tô Bảo vốn đã không tốt lắm, nghe thêm những lời bàn luận của người khác về Tô Trà như vậy, vẻ mặt cậu bé lập tức thay đổi.

“Mấy người thì biết cái gì chứ? Nếu như người nhà các người bị ức hiếp, con gái của cô bị con gái của người khác bắt nạt, cô còn có thể nói tha thứ cho người ta được, tôi thật sự bội phục cô!” Tô Bảo chỉ vào người phụ nữ nói giúp cho Vương Quyên, rồi lại chỉ vào Vương Quyên mà phẫn nộ nói.

“Còn cô, người nhà cô bị đàn ông cưỡng hiếp, cô còn có thể thoải mái tha thứ cho người khác, ôi, thế thì rộng lượng gớm nhỉ, có cần tôi vỗ tay tán thưởng cho cô không?”

“Mấy người chạy đến nhà chúng tôi xem trò vui đến nghiện rồi phải không? Nói trắng ra, chuyện nhà chúng tôi đâu ai mướn các người tới đây kháy đểu?”

“Không tha thứ thì làm sao? Phạm pháp à? Nhà nước có quy định người ta đã xin lỗi rồi thì chúng tôi phải tha thứ à? Mấy người đúng là rảnh rỗi sinh nông nổi, không có việc gì thì về nhà hết đi. Còn về chuyện này, mấy người có nói gì thì chúng tôi cũng không tha thứ, tất cả mọi người trong nhà chúng tôi đều sẽ không tha thứ!”

Bạn nhỏ Tô Bảo nói chuyện cứng rắn như vậy, khí thế cứ như một thanh niên cao một mét tám đang nói chuyện.

“Ôi, tuổi còn nhỏ…” Có người còn muốn nói tiếp, nhưng chưa nói hết câu đã bị Tô Bảo cắt ngang.

“Ừ, tuổi tôi còn nhỏ, các người đừng có bắt nạt tôi, nếu các người muốn thông cảm cho người ta, vậy thì rất đơn giản. Ngày mai nói bà ấy tìm một người đàn ông đến ức h.i.ế.p con gái của ông, rồi ông ở đó mà tha thứ cho bà ấy.”

Nói cái khỉ gì vậy chứ!

Ban đầu nguyên một đám người nói giúp cho Vương Quyên đều bị Tô Bảo chọc giận, tức đến nỗi không nói nên lời.

Đứa trẻ này, tuổi còn nhỏ mà mồm mép đã kinh khủng như vậy.

Từng người từng nói giúp Vương Quyên đều im lặng không hé ra nửa chữ, nếu thật sự có người đến bắt nạt người nhà bọn họ, bọn họ cũng không thể tha thứ nổi.

Đầu óc của bọn họ cũng không có vấn đề gì, nói vài câu thì không sao, nhưng nếu thật sự chuyện này xảy ra với người nhà bọn họ, vậy thì còn chưa chắc…?

Vương Quyên bị những lời này làm cho bà ta cảm thấy có chút uy hiếp, đặc biệt là khi thấy Tô Bảo mắng người khác ghê gớm như vậy, hệt như nhìn thấy một phiên bản khác của Vương Tú Mi trong Tô Bảo, lông mi Vương Quyên không nhịn được mà hơi giật.

Sau khi chửi xong một đám người tới xem trò vui, ánh mắt Tô Bảo lại rơi xuống người Vương Quyên, vẻ mặt chán ghét nói:

“Thím à, thím cũng đừng tới cầu xin chị của tôi, vừa rồi tôi còn chưa kịp nói với thím, chị của tôi không có ở nhà. Nhưng nếu thím muốn quỳ ở đây thì cũng không ai cản được, thím thích thì thím cứ quỳ đi, nếu đây là sở thích đặc biệt của thím thì thím cứ làm, không ai ép được thím cả, đúng không?”

Bỏ lại câu này cho Vương Quyên, Tô Bảo liền đóng sầm cửa lại.

Vương Quyên sững sờ, Tô Trà không có ở nhà, vậy bà ta còn cần quỳ tiếp hay không?

Sau khi suy nghĩ một lúc, Vương Quyên quyết định vẫn tiếp tục quỳ, dù sao Tô Trà đi ra ngoài cũng phải quay về, đến lúc đó có nhiều người nhìn như vậy, bà không tin Tô Trà không thể tha thứ cho Tô Vận.

Chuyện Vương Quyên có thể nghĩ tới, chẳng lẽ Tô Bảo lại không nghĩ ra được?

Về phòng, đồng chí Tô Bảo cầm điện thoại, bấm gọi tới số nhà họ Trầm.

Đúng vậy, Tô Trà đến nhà họ Trầm chúc Tết.

“Bíp…bíp…bíp…”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-237.html.]

Một lúc sau, cuộc gọi mới được kết nối: “Xin chào, Tô Bảo đấy à cháu?” Lương Tố trả lời điện thoại.

Hôm nay Lương Tố đang ở nhà, vừa rồi nghe Tô Trà nói hôm nay Tô Thắng Dân phải tới đội vận chuyển, Vương Tú Mi về thôn có việc, trong nhà chỉ có Tô Bảo, cho nên vừa thấy số cố định của nhà họ Tô gọi đến, liền đoán ngay là Tô Bảo.

“Dạ, dì Lương, chị của con có ở nhà dì không? Phiền dì chuyển điện thoại sang cho chị cháu ạ.” Tô Bảo lễ phép nói.

“Được, được, chờ một chút, đứa nhỏ này đúng là lễ phép, đúng rồi, lát nữa qua nhà dì Lương ăn trưa đi, khi nào cha mẹ cháu về thì nói một tiếng, dì bên này chuẩn bị xong rồi, mau đến đi.”

“Được ạ, để cháu nói với cha mẹ.” Tô Bảo ngoan ngoãn đáp.

Nghe thấy Tô Bảo trả lời, Lương Tố rời điện thoại, một lát sau giọng nói của Tô Trà truyền đến.

“Tô Bảo à, ở nhà có chán không?” Tô Trà nói, giọng nói mang theo chút ý cười.

Buổi sáng khi ra ngoài, cô định rủ Tô Bảo đi cùng, nhưng Tô Bảo lại muốn chơi với bạn nên không chịu đi, giờ lại gọi điện thoại cho cô, cô tưởng Tô Bảo muốn đi theo cô.

“Không phải, chị, mẹ Tô Vận đang quỳ trước cửa nhà chúng ta, bà ấy vừa mới làm ầm ĩ một trận, không thì chị đừng về nữa, chị về thôn ở đi.” Tô Bảo vừa nói vừa khuyên nhủ Tô Trà.

“Không sao, cứ để bà ta quỳ đi, còn em thì sao? Em có qua đây không?” Tô Trà không hứng thú mấy với chuyện của Vương Quyên.

“Lát nữa em tới, em gọi cho cha mẹ nói chuyện này đã.” Tô Bảo nói: “Chị ơi, em cúp máy đây.”

Tô Trà còn chưa kịp nói gì, Tô Bảo đã cúp máy rồi lập tức gọi cho Tô Thắng Dân ở đội vận chuyển và Vương Tú Mi ở trong thôn.

Sau khi nói chuyện điện thoại xong, Tô Bảo thu dọn một chút, thay một bộ quần áo rồi bước ra ngoài.

Ngoài cửa, Vương Quyên thấy cửa đột nhiên lại bị mở ra, bà ta vội vàng nhìn lên, lại là Tô Bảo, vẻ mặt Vương Quyên có chút khó coi.

Mặc kệ vẻ mặt Vương Quyên như thế nào, bạn nhỏ Tô Bảo trực tiếp khoá cửa rời đi.

Cửa đã bị khoá, vậy nên chắc chắn trong nhà không có ai.

Những người đang xem cuộc vui thấy vậy lập tức không kiên nhẫn rời đi.

Đùa chút thôi, chỉ là xem trò vui, tới con nít còn không ở nhà thì xem cái gì nữa, với cả đám người bọn họ cũng không rảnh như vậy, trong nhà còn có người chờ bọn họ về nấu cơm, về làm việc.

Vài phút sau, hầu hết mọi người đều rời đi rồi, Vương Quyên nghiến răng quyết định tiếp tục đợi, dù sao cái nhà này kiểu gì cũng phải về thôi.

Đúng thật là quay về, bà ta đợi hai tiếng đồng hồ thì Tô Thắng Dân và Vương Tú Mi lần lượt về nhà, hai người đã biết chuyện này qua điện thoại nên nhìn thấy Vương Quyên cũng rất bình tĩnh.

“Thắng Dân, Tú Mi…” Vương Quyên gần như mất cảm giác ở hai chân, nhìn thấy hai người trở về liền muốn tìm một cái cớ đứng lên, nhưng được nửa chừng thì Vương Tú Mi liền mở miệng nói.

“Ây dà, đừng có đứng lên chứ, quỳ lâu như vậy rồi, con gái tôi còn chưa về đâu, chị đứng lên như vậy khác gì kiếm củi ba năm thiêu một giờ đâu?” Vương Tú Mi nói, giọng nói vừa châm chọc vừa khiên khích.

Tô Thắng Dân bên cạnh cũng hùa theo, nói: “Đúng đó, đúng đó, mau quỳ xuống đi, nếu không không được tính là thành tâm đâu.”

Xin lỗi thì phải thành tâm, Tô Vận làm ra chuyện như vậy, bà ta tình nguyện quỳ gối xin lỗi.

Loading...