Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Bá Đạo - Chương 234

Cập nhật lúc: 2025-04-02 13:27:25
Lượt xem: 22

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2Ve9ZZ4P78

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bà ta nhìn tranh của Tô Trà thì vội vàng gật đầu liên tục: “Đúng đúng đúng, chính là người này, chính là cô ta cho tôi tiền để tôi nói như vậy.”

Hay lắm, phá án!

Đúng là Tô Vận.

Tô Trà cảm thấy trong đầu Tô Vận có phải đều là cứt hay không? Ngày tháng đang yên lành tự dưng nhắm vào cô làm gì?

Nếu muốn làm rõ ràng chuyện này, hiện tại những người liên quan đến vụ án đều phải mang về đồn.

Không những Tô Vận mà còn cả đứa nhỏ kia nữa.

Không thể lấy vẫn còn bé được, chuyện nào ra chuyện nấy, chuyện nên xử lý vẫn phải xử lý. Công an mang người đến đồn để thẩm vấn là trình tự cơ bản.

Người đàn bà kia cũng thế, tội phỉ báng cũng là tội.

Người ta hay nói muốn bịa đặt chỉ cần một cái miệng, muốn bác bỏ tin đồn thì chỉ có thể chạy trối chết. Không thể bởi vì người nào đó vô tri, không hiểu pháp luật mà có thể trốn thoát được.

Công an, Trương Huy, Vu Kế Vĩ, Tô Trà, Vương Tú Mi và Tô Thắng Dân còn đang tức giận đi ra Cục Công An, chuẩn bị đi tìm Tô Vận.

Trong phòng, Tô Vận mỹ mãn ngâm nga điệu hát dân gian cho trẻ nhỏ. Cô ta đã có thể tưởng tượng được tình trạng bi thảm của Tô Trà.

Sống hai đời, cô ta chỉ muốn một người là Khương Triều Dương thôi, sao lại có nhiều người vướng chân tay như thế?

Đầu tiên là Tô Diệp, dù sao Tô Diệp cũng là chị ruột cô ta, nhớ tới đời trước chị ta đối với mình cũng không tệ nên Tô Vận không ra tay đối phó Tô Diệp.

Cô ta cảm thấy mình rất tốt bụng, chỉ quấy nhiễu làm chuyện xem mắt thất bại mà thôi.

Hiện giờ lại tới lượt Tô Trà!

A, lần này cô ta sẽ không giơ cao đánh khẽ gì hết.

Dựa vào cái gì mà Tô Trà may mắn như thế? Đời trước may mắn, đời này vẫn vậy?

Lúc đầu mới sống lại, cô ta cho rằng có thể đạp Tô Trà dưới lòng bàn chân sau đó có thể buông tha cho Tô Trà. Nhưng vì sao Tô Trà không nghe lời, lại còn chướng mắt như vây?

Dựa theo kế hoạch của cô ta, nếu Tô Trà không có tiếng tăm gì, gả cho một gã nông dân không phải tốt sao?

Hầy, không thể trách cô ta. Cô ta đã cho Tô Trà cơ hội rồi.

Là do Tô Trà không biết quý trọng cơ hội, hiện giờ tất cả những gì cô ta làm chỉ là để mọi việc quay về quỹ đạo mà thôi.

Nếu Khương Triều Dương thích Tô Trà, vậy cô ta sẽ làm cho Tô Trà tiếng xấu đồn xa rồi gả chồng. Như vậy có phải Khương Triều Dương sẽ không thích Tô Trà nữa không?

Ở trên ghế sô pha trong nhà, Tô Vận cầm gương trên tay, nhìn bản thân mình trong gương, cô ta giơ tay sờ gương mặt thanh tú của mình âm thầm tiếc hận.

Nếu cô ta có được một khuôn mặt như Tô Trà thì tốt rồi, như vậy có phải người mà Khương Triều Dương thích sẽ là cô ta hay không?

Nghĩ đến Khương Triều Dương thích Tô Trà, trong gương, sắc mặt Tô Vận trở nên dữ tợn.

Nhưng không lâu sau, sắc mặt của cô ta trở về như cũ. Cô ta nhìn mình trong gương, khẽ cười một tiếng.

Cho dù Khương Triều Dương thích ai, đời này anh ta chỉ có thể thuộc về cô ta.

“Cốc cốc cốc cốc!” Tiếng đập cửa vang lên bên ngoài.

Tô Vận ngồi ở trong phòng, nghe thấy tiếng động cũng không đứng dậy. Trái lại, Vương Quyên đang ở phòng bên cạnh, ồn ào một câu rồi chạy ra mở cửa.

“Ai đấy? Gõ cái gì mà gõ, cửa nhà tôi hỏng thì mấy người có đền được không? Đợi chút, đừng gõ nữa!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-234.html.]

Vương Quyên hô về phía ngoài một tiếng, sau đó đi mở cửa.

Khi nhìn thấy người ở ngoài, Vương Quyên hơi sửng sốt. Tô Thắng Dân, còn cả Vương Tú Mi, Tô Trà, ba người bọn họ tới đây làm gì?

Tầm mắt Vương Quyên dừng trên người công an đang mặc đồng phục, trong lòng bà ta lập tức “Lộp bộp”, hơi hoảng hốt.

“Mấy người làm gì đấy?” Vương Quyên thùng rỗng kêu to, nói một câu.

“Bà nói xem chúng tôi tới để làm gì? Tô Vận đâu? Có phải Tô Vận ở trong phòng hay không? Nếu có gan làm thì phải có gan đi ra đây đi chứ, mới có tí tuổi mà lòng dạ đã ác độc như vậy rồi!”

“Tô Vận, mày nhanh đi ra đây cho bà!”

“Tô Vận, mày có nghe thấy không? Đừng giống rùa đen rút đầu như thế!”

Bên trong phòng, Tô Vận nghe thấy âm thanh Vương Tú Mi kêu la, cảm giác thật là tuyệt vời. Nếu Vương Tú Mi đang tức muốn hộc m.á.u như vậy thì có phải là Tô Trà đã xảy ra chuyện rồi đúng không?

Nhưng mà, tại sao Vương Tú Mi lại tìm đến chỗ của cô ta? Nếu chuyện đó thành công thì hẳn là không có ai tra được đến chỗ của cô ta mới đúng.

Tô Thắng Dân quyết đoán hơn so với Vương Tú Mi nhiều, vọt thẳng vào trong, nhấc chân đá văng cánh cửa một tiếng “Lạch cạch”.

Vương Quyên nhìn thấy động tác của Tô Thắng Dân thì kêu lên một tiếng: “Ai da” rồi định mắng người, nhưng bà ta còn chưa kịp nói lời nào thì công an ở bên cạnh đã mở miệng trước.

“Ngại quá, Tô Vận liên quan đến một vụ án nên chúng tôi muốn mang người về thẩm vấn, mong cô phối hợp làm việc với chúng tôi.”

Vừa nghe công an nói xong thì lời chửi bậy ở bên miệng của Vương Quyên mới miễn cưỡng bị nuốt về.

Bà ta có mười lá gan cũng không dám đối địch với công an.

Ở trong phòng, Tô Vận cũng nghe thấy công an nói, ngước mắt liếc Tô Thắng Dân đang đứng ở cửa nổi giận đùng đùng một cái rồi bình tĩnh đứng dậy.

“Chú hai, muốn cháu phối hợp làm việc cùng công an cũng không thành vấn đề, nhưng chú làm hỏng cửa nhà cháu thì hơi quá đáng đấy.” Mặc dù con gái xảy ra chuyện, thẹn quá thành giận thì có thể làm gì đây?

Tô Vận tươi cười đi ra ngoài, vừa mới đi ra cửa, trong khoảnh khắc trông thấy Tô Trà, tươi cười trên mặt Tô Vận không còn giương lên được nữa.

Đôi mắt cô ta trừng lớn, nhìn chằm chằm Tô Trà.

Nếu xảy ra chuyện thì không phải Tô Trà nên ở nhà khóc sao? Vì sao Tô Trà còn có thể xuất hiện ở chỗ này?

Đối diện với tầm mắt kinh ngạc của Tô Vận, Tô Trà nhe răng cười.

Tô Vận còn đang ngây người thì Tô Trà đã lấy tốc độ nhanh như chớp để vọt tới trước mặt cô ta, sau đó dứt khoát dùng chiêu giống như Vương Tú Mi đã dùng để đánh quả phụ họ Lưu.

Tô Trà tát mạnh hai cái “chát chát”.

Đối với loại người đầu óc không được bình thường, Tô Trà lười phải nói thêm gì nữa.

Có một số người, nói đạo lý đàng hoàng thì họ không hiểu được, cứ thích giả vờ điếc cơ.

Nếu đã như thế thì không cần tốn nước bọt làm gì, không bằng dùng tay còn nhanh gọn hơn.

Đừng nhìn thân thể của Tô Trà không cao to vạm vỡ, nếu hơi dùng lực thôi cũng ăn đủ rồi, sau khi đánh xong, hai bàn tay Tô Trà cũng bị đau.

Tô Trà duỗi một tay ấn người trên mặt đất, khóa chân, cưỡi lên người Tô Vận. Cả người Tô Trà ngồi lên trên Tô Vận, tay vẫn tiếp tục “hỏi thăm” Tô Vận.

“Tôi có từng nói là đừng có chọc tôi rồi đúng không?”

“Có phải tôi đã cảnh cáo cô đừng có bày đặt vờ vịt làm chị em tốt rồi phải không?”

“Tai cô dùng để trang trí chứ điếc rồi đúng không? Hôm nay tôi phải cho cô biết Tô Trà này phát điên lên thì sẽ làm cái gì!”

Đánh!

Loading...