Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Bá Đạo - Chương 233
Cập nhật lúc: 2025-04-02 13:27:23
Lượt xem: 26
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6AXRsZiZ2P
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lần này Tô Trà đánh cho tên đó tởn đến già, cái loại cặn bã này, đánh như vậy là giơ cao đánh khẽ lắm rồi.
Vương Tú Mi và Tô Thắng Dân vẫn luôn ở cạnh Tô Trà, nhìn thấy người bị mang đi, Tô Thắng Dân còn đi đến đạp vài chân vào Vương Kim Nguyên vẫn đang hôn mê bất tỉnh.
Công an trông thấy Tô Thắng Dân làm vậy nhưng mở một con mắt nhắm một con mắt coi như không thấy gì.
Thậm chí đồng chí công an còn cảm thấy Tô Thắng Dân đánh vậy là nhẹ. Nếu con gái mình mà bị người ta tính kế như vậy khéo chân của tên đó sẽ bị mình đánh gãy luôn ấy chứ!
Người vẫn còn đang hôn mê, dù công an có muốn thẩm vấn cũng phải đợi họ tỉnh lại.
“Ai da, Tô Trà, sao cháu lại tới chỗ này?”
Đột nhiên phía sau truyền đến tiếng nói, Tô Trà quay đầu thì thấy một người quen.
Cũng không hẳn là người quen, đó là chú công an ghi chép án buôn lậu hai năm trước.
Tô Thắng Dân cũng biết người này, Tô Trà chưa kịp mở miệng thì ông đã tràn đầy căm tức kể chuyện cho người đó rồi.
Nghe xong đầu đuôi câu chuyện, chú công an nháy mắt đập bàn: “Cái gì, có chuyện này cơ à? Quá đáng thật! Phải nghiêm túc xử lý chuyện này.”
Tiếp theo chú công an đi tìm đồng sự trực ban vừa rồi, nói rằng chuyện này cần coi trọng. Kết quả đồng sự nói cho ông ấy, chuyện này muốn xem nhẹ cũng không được.
Đó là nhân vật quan trọng có hẳn hai bộ đội bảo vệ. Hơn nữa khả năng cấp trên cũng sẽ gọi điện thoại nói phải coi trọng chuyện này.
Hiện tại, chú công an cũng đã rõ, cô gái Tô Trà này không còn là bé con hai năm trước nữa rồi.
“Đúng rồi, Tô Trà, cháu vừa nói còn một đứa bé dẫn đường, trông nó như thế nào? Chốc nữa chú bảo người ta mang đến hỏi một chút.” Chú công an luôn luôn bắt được điểm quan trọng trong câu chuyện.
“Vâng, cháu còn nhớ rõ dáng vẻ của đứa bé ấy, cho cháu mượn giấy bút một chút.” Tô Trà mỉm cười nói.
Chú công an vẫn còn nhớ như in năng khiếu hội họa của Tô Trà, lúc trước nếu không phải Tô Trà vẫn còn là học sinh thì Cục Công An cũng đã mời chào cô tham gia ngành rồi.
Kỹ năng đó của Tô Trà có thể bớt được rất nhiều vấn đề trong lúc bắt tội phạm. Đáng tiếc, bọn họ sợ là không có cơ hội. Rốt cuộc họ cũng không có bản lĩnh đoạt người cùng viện nghiên cứu khoa học.
Chú công an đưa vở và bút cho cô, Tô Trà lập tức cúi đầu vẽ.
Tô Thắng Dân và Vương Tú Mi nhìn động tác của con gái, trong lòng tự hào.
Nhìn xem, đây là con gái của ông / bà, ái chà, cũng giống ông / bà cái thiên phú vẽ này.
Bên cạnh, người đàn bà bịa đặt im lặng, nhìn sang bên đó, bà ta bĩu môi khinh thường. Có thể vẽ ra cái gì?
Giả vờ giả vịt!
Nửa tiếng sau, bà ta nhìn thấy hình dáng mà Tô Trà vẽ ra thì đã không giữ được bình tĩnh.
Bọn họ không biết đứa bé trai được vẽ trên vở là ai, nhưng sao bà ta lại không biết được?
Đó là con trai của bà ta. Lúc này bà ta hối hận, sớm biết rằng chuyện này liên lụy đến con trai mình thì bà ta đã sai đứa con gái lớn làm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-233.html.]
Lúc trước bà ta thấy người kia hào phóng, nói nếu ai đi dẫn đường thì sẽ để lại cho một gói kẹo.
Bà ta vừa thấy đã biết gói kẹo đó không hề rẻ, nên chẳng suy nghĩ gì đã sai con trai mình đi, vì như thế thì tất cả kẹo sẽ là của con trai bà ta.
Ai ngờ sẽ xảy ra chuyện này?
“Không, các anh không thể đi tìm đứa nhỏ này! Nó vẫn còn bé, mới bảy tuổi thôi, các anh sẽ làm nó sợ.” Bà ta thấy công an cầm vở, chuẩn bị đi ra ngoài tìm người thì trong nháy mắt hoảng loạn, mở miệng nói.
Công an đang định ra cửa thì nghe thấy người đàn bà đó nói, nên chú công an dừng lại.
“Cô biết đứa bé này?” chú công an trầm mặt hỏi.
“Không… biết.” Bà ta định nói là không quen, sau đó lại sửa miệng. Chuyện này nếu tra xét là có thể biết được rõ ràng, nếu nói không quen biết thì công an cũng có thể tìm ra.
“Vậy, đứa bé này có quan hệ gì với cô?”
“Là… là con trai tôi.” Tâm lý của bà ta hiện tại sắp sụp đổ mất rồi, vừa mở miệng đã không kiềm chế được: “Đồng chí công an, tôi chỉ là ham món lợi nhỏ thôi. Tôi không làm chuyện xấu. Tôi khai, tôi khai hết, các anh đừng đến nhà tìm con trai tôi được không?”
“Vậy cô nói tôi nghe thử xem nào.”
“Chuyện là như thế này, chiều hôm nay có người tìm tôi, bảo là chỉ cần tôi nói vài câu sẽ cho tôi tiền. Cô ta nói là làm theo kế hoạch của cô ta rồi dạy cho tôi làm như thế nào. Sau đó cô ta cho tôi hai mươi đồng và còn nói muốn có thêm một đứa bé dẫn đường, nên tôi mới sai con trai tôi đi.”
“Đồng chí công an, tôi thật sự không có ý xấu đâu. Tôi chỉ thuận miệng nói hai câu, chưa g.i.ế.c người, chưa phóng hỏa. Các anh để cho tôi về được không? Con trai tôi còn nhỏ, nó còn chưa biết cái gì, dù sao đi nữa xin các anh đừng đi tìm nó.”
Lúc bà ta cầu xin trông cũng đáng thương.
Nhưng có lẽ là ý chí của Tô Trà sắt đá, nhìn bà ta như vậy mà Tô Trà cũng không mềm lòng chút nào, dù là đối với bà ta hay đối với đứa nhỏ kia cũng vậy.
Bà cô này chỉ tùy tiện rải vài lời đồn là có thể huỷ cả đời của một cô gái.
Nếu hôm nay Vương Kim Nguyên thành công, nếu không phải Tô Trà là Tô Trà hiện tại mà là Tô Trà lúc trước thì sẽ không có năng lực phản kháng, như vậy sự tình sẽ phát triển như thế nào?
Còn đứa nhỏ kia, lúc đó nó nhìn thấy Vương Kim Nguyên đến thì chạy ngay lập tức, như thế không giống một đứa trẻ không biết gì.
Trẻ con có thể ngây thơ nhưng cũng không thể dùng sự ngây thơ đó để bao biện được, càng không thể dùng cái cớ tuổi còn nhỏ để che giấu sai lầm của nó.
“Cô có biết người cho tiền cô không?” Công an lại hỏi.
“Không, tôi không quen. Đó là lần đầu tôi gặp cô ta. Lúc ấy tôi đang chuẩn bị đưa con trai sang thôn Thanh Sơn xem phim. Cô gái kia có vẻ như chỉ đi ngang qua, nghe thấy tôi nói chuyện mới gọi tôi lại, chuyện sau đó tôi đã khai hết rồi.” Bà ta nói.
Nghe thấy vậy, trong đầu Tô Trà đột nhiên nghĩ ra một ý. Cô nói với chú công an: “Chú ơi, chú lại cho cháu mượn giấy bút dùng một chút.”
“Hả?” chú công an ngờ vực liếc mắt nhìn Tô Trà một cái, nhưng cũng không hỏi gì thêm, dứt khoát đưa giấy bút cho cô.
Lần này hơi tốn thời gian một chút, theo động tác trên tay Tô Trà, cha mẹ cô ở bên cạnh đã dần nhận ra.
Đây, đây, đây không phải là Tô Vận sao?
Nếu chuyện này có liên quan đến Tô Vận thì cô ta ác độc quá!
Cuối cùng, Tô Trà dừng động tác, giơ vở lên cho người đàn bà bên kia, hỏi: “Có phải cô đã thấy người này không?”