Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Bá Đạo - Chương 232

Cập nhật lúc: 2025-04-02 13:27:21
Lượt xem: 24

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7KjPjAvqLj

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đang yên đang lành, hiện giờ Tô Trà lại là nhân vật làm rạng danh cho thôn Thanh Sơn. Hơn nữa thôn trưởng cũng không tin Tô Trà làm những chuyện như thế.

Nhìn thấy nhiều người đứng lên như vậy.

Vương Tú Mi vẫn cảm thấy trong lòng không yên. Ngay lúc nãy bà cô kia nói chắc chắn như thế làm Vương Tú Mi càng nghĩ càng không an tâm. Thừa dịp không ai chú ý, bà lén chạy về phía rừng cây.

Nhưng mà động tác nhỏ của Vương Tú Mi vẫn bị Tô Thắng Dân trông thấy. Ông nhìn hành động của vợ thì cũng đột nhiên phát hiện con gái không ở đây.

Chẳng lẽ, con gái mình thật sự đã xảy ra chuyện gì?

Ông không rảnh lo quá nhiều, tim của Tô Thắng Dân sắp nhảy ra từ cổ họng rồi.

Ngay lúc Vương Tú Mi sắp chạy đến bên rừng cây thì đột nhiên nhìn thấy một người từ bên trong đó đi ra.

Bà ấy tập trung nhìn, đó không phải là con gái mình sao?

Ngay trong giây phút ấy, Vương Tú Mi cảm thấy trời sắp sụp đổ.

Bà ấy chạy nhanh hai bước rồi duỗi tay giữ chặt Tô Trà đang muốn đi ra ngoài. Trong chốc lát, nước mắt của Vương Tú Mi đã rơi xuống.

“Trà Trà, chuyện gì vậy con? Có phải con bị thằng khốn nào bắt nạt không? Con nói cho mẹ, mẹ đánh c.h.ế.t thằng đó! Để cha con đánh thằng đó một trận! Gặp lần nào đánh lần đó!” Vương Tú Mi vừa nói vừa quan sát con gái từ trên xuống dưới.

Sau đó bà phát hiện, hình như con gái mình không có việc gì? Quần áo vẫn còn mặc đàng hoàng, nhìn thế nào cũng không hề giống mới bị bắt nạt.

Khi Vương Tú Mi còn đang ngờ vực thì Tô Trà mở miệng:

“Mẹ, mẹ đừng nóng vội, con không có việc gì.”

“Không có việc gì sao? Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi. Lúc nãy có một bà cô ăn nói ba hoa, bảo con cùng tên nào đó chui vào rừng cây. Đúng là nói hươu nói vượn, lát nữa mẹ xé nát miệng bà ta ra!” Vương Tú Mi giơ tay lau nước mắt, trái tim cũng buông xuống.

“Ha?” Tô Trà nghe mẹ nói xong thì môi đỏ nhịn không được cong lên, lộ ra một điệu cười nhạt.

Thì ra chuyện này vẫn còn kế hoạch đằng sau cơ à?

“Mẹ, chúng ta đi ra ngoài đã.”

Tô Trà kéo tay Vương Tú Mi cùng đi ra.

Hai người vừa ra thì người bên ngoài cũng thấy họ. Tầm mắt của vài người khi trông thấy Tô Trà đi từ trong rừng ra thì trở nên nghiền ngẫm. Nhưng người của thôn Thanh Sơn không như vậy, mọi người lộ ra vẻ mặt lo lắng.

“Tô Trà, có chuyện gì thế?”

“Đúng thế, có phải ai đó bắt nạt cháu đúng không?”

“Đúng vậy, cháu nói đi, ai bắt nạt cháu để các bác giúp cho.”

Mọi người đều là người cùng thôn, thôn dân đều sẽ không tha cho ai bắt nạt Tô Trà. Người ngoài thôn nếu thừa lúc đến xem phim mà bắt nạt người trong thôn Thanh Sơn thì chuyện này không thể để yên được đâu!

Không thể không nói, Tô Trà nhìn mọi người trong thôn che chở cho mình thì cảm thấy vô cùng ấm áp.

Nhưng mà chuyện này xem chừng cũng không cần thôn dân hỗ trợ. Không phải có việc thì tìm đồng chí công an là được sao?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-232.html.]

Trong lúc mọi người nói chuyện, mỗi người nói một câu, ai cũng tỏ ý sẽ giúp đỡ Tô Trà thì trong rừng lại có hai người đi ra.

Trương Huy và Vu Kế Vĩ lôi hai tên mới bị đánh ngất, một tên bị Tô Trà điện giật ngất, đi ra. Họ vừa mới ra đã đối mặt với tầm mắt của mọi người.

A, đột nhiên được nhiều người chú ý quá làm hai người lo lắng ghê.

Nhìn thấy bọn họ ra ngoài thì Tô Trà hơi mỉm cười, mở miệng nói: “Đồng chí Trương, vừa lúc, nơi này vẫn còn có một con cá lọt lưới này. Mới rồi có người bịa đặt, tôi khẳng định cũng có quan hệ với chuyện này. Cùng đưa người đó đến Cục Công An xử lý thôi.”

Trương Huy nghe Tô Trà nói vậy, tầm mắt sắc bén đảo qua đám đông. Bà cô bịa chuyện lúc nãy giờ thấy chuyện không ổn, theo phản xạ muốn chuồn đi.

Bà ta cầm tiền để làm việc, sao giờ lại liên quan đến Cục Công An nữa?

Tuy thân hình bà ta béo nhưng lại chạy rất nhanh, động tác của Trương Huy còn nhanh hơn. Trong chốc lát Trương Huy đuổi theo bà cô đó rồi “cạch cạch” vài cái đã túm được hai tay, vòng tay bà ta ra phía sau lưng, đè trên mặt đất.

Bà ta ăn một miệng toàn đất cát, tay vòng ở sau lưng cũng đau đớn, há miệng nói: “Không liên quan đến tôi, không liên quan đến tôi thật mà.”

“Có liên quan hay không thì phải đi Cục Công An mới biết được.” Tô Trà nhàn nhạt nói.

Sau đó, Trương Huy và Vu Kế Vĩ chuẩn bị mang người đến Cục Công An. Vài ông lớn trong thôn Thanh Sơn cũng chạy qua để hỗ trợ đưa người lên đồn.

Trong đoàn người đột nhiên có người nhận ra, một trong ba người đàn ông đó là con trai của quả phụ họ Lưu ở thôn nhà họ Vương.

Tên của con trai bà quả phụ họ Lưu là Vương Kim Nguyên, bình thường ở trong thôn cũng cà lơ phất phơ, hơn nữa thích lén nhìn các cô gái tắm.

Hắn ta đã bị người trong thôn bắt được vài lần nên tiếng xấu đồn xa.

Sau đó không biết là quả phụ họ Lưu dùng mối quan hệ gì mà có thể nhét được con mình vào nhà máy, ngay cả như thế cũng không ai để ý người như Vương Kim Nguyên.

Bây giờ hắn ta đúng là to gan lớn mật, dám động tới Tô Trà của thôn Thanh Sơn. Chuyện lần này sợ là không phải chỉ cần bồi thường là có thể dẹp yên được.

Lúc xem phim thì xảy ra chuyện, vậy nên sau khi hết phim thì vấn đề mọi người thảo luận không phải là phim có hay hay không, mà là mấy tên bị đưa vào Cục Công An hiện tại ra sao rồi? Chuyện này là như thế nào?

Ở trong Cục Công An cũng rất náo nhiệt.

Vốn dĩ đã đến thời gian tan tầm, nhưng đồng chí trực đêm trong đồn lại thấy một đám người kéo theo ba người đi vào.

Công an hỏi thì mới biết chuyện, hay lắm, thế mà lại là bắt nạt con gái nhà người ta, còn là có kế hoạch hẳn hoi.

Trương Huy còn cố ý lấy ra giấy chứng minh thân phận của mình, sau đó bí mật nói chuyện nửa giờ cùng đồng chí công an.

Khi ra ngoài, sắc mặt công an cũng đã thay đổi. Vừa nãy đồng chí công an chỉ nghiêm túc, thái độ hiện tại rõ ràng cẩn thận rất nhiều.

Công an trộm liếc cô gái xinh đẹp kia một cái.

Cô gái này cũng giỏi thật đấy, còn trẻ như vậy đã là nhân tài được quốc gia bảo vệ, lại còn được cắt cử hai người trong quân đội đến để trông nom, tương lai khó mà nói trước được.

Đồng chí công an lập tức đưa người đi vào, nhưng nhìn ba người còn đang ngất xỉu chưa tỉnh, nghĩ, khi nào mấy tên này mới tỉnh được?

“Có lẽ lát nữa hai người này sẽ tỉnh lại, còn người kia thì...” Ánh mắt Trương Huy nhìn về phía Tô Trà.

Nhận ra ánh mắt của hắn, Tô Trà lập tức hiểu rõ, mở miệng nói: “Chắc là tầm hai, ba tiếng nữa thì tỉnh.”

Tên đó vừa béo vừa ghê tởm nên lúc đó cô không khống chế được, đánh hơi mạnh tay.

Loading...